Miền cát trắng

Máu... máu... Chị thấy máu loang nổ dưới chân mình... lấy lại bình tĩnh chị với người lấy chiếc điện thoại và gọi taxi tới bệnh viện gần nhà, sau đó chị phone cho đứa bạn thân
- Mày vào viện... ngay nhé, tao có chút vấn đề rồi, khi đến cổng viện thì phone cho tao...
Chưa kịp nghe bạn hoàn hồn thì chị đã dập máy...
Khi taxi đến cổng, chị gọi:
- Chị Lan ơi vào giúp em với ( vốn quen với người lái taxi đó nên mỗi khi đi có việc chị thường chỉ gọi 1 mình người đó ) .
Khi nhìn thấy vũng máu loang dưới chân, chị Lan kêu :
- Chết rồi em ơi, mày bị như thế này lâu chưa ?
- Cũng mới thôi chị ạ, chị với giúp em cái túi sách màu đen và đỡ em lên xe với...
.....
Khi tới cổng viện, Chị thấy mình lịm đi và ... lúc tỉnh dậy, đứa bạn thân nhất của chị đang khóc nức nở ở ngay đầu giường, nó hỏi chị :
- Mày thấy trong người sao rồi ?
Chị chỉ lắc đầu và không nói được câu gì, Chị cảm thấy thân mình đau ê ẩm... có một vật gì đó đè nặng lên người... Như chợt tỉnh... Chị hỏi đứa bạn :
- Con có sao không ?
Chị thấy nước mắt nó dàn dụa và rồi Chị biết... Chị đã mất con.........
Cách đó một tuần Chị đi siêu âm, khi vị Bác sỹ thông báo kết quả :
- Chúc mừng Em, thai hơn 3 tháng rồi, con trai em nhé... !
Chị thấy mắt mình dưng dưng... cả đêm đó Chị trằn chọc không sao ngủ được, và nếu Anh biết... chắc Anh cũng sẽ vui lắm... Chị định bụng rằng sẽ đặt tên con là Nam Anh, Chị thích cái tên đó . Mặc dù đã có lần Chị nghe Anh nói :
- ... Nếu có con thì không nên đặt tên con trước khi nó được sinh ra, vì các cụ ta ngày xưa vẫn thường hay kiêng kị ...
Nhưng vì vui quá nên Chị chỉ dám nghĩ ra cái tên của con mình ở trong đầu là như vậy.... Nam Anh.... Nam Anh.... Vậy mà, giờ đây Chị đã mất Nó, Chị không còn có Nó ở trên đời ...Khi biết mình mang thai, Chị đã phải suy nghĩ đắn đo rất nhiều .... Chị đã mất bao đêm không ngủ.... Và rồi cuối cùng Chị quyết định giữ lại đứa con thân yêu do sự kết tinh của tình yêu mà Chị dành cho Anh tạo lên. Chị dấu Anh, không cho Anh biết là mình có thai... Chị biết Chị làm như thế sẽ có lỗi với Anh rất nhiều... nhưng thực sự Chị không còn cách nào khác (?) ... Chị chỉ mong rằng một ngày nào đó Anh sẽ hiểu và thông cảm cho Chị. Rồi Chị dự định rằng, khi sinh con ra, Chị sẽ báo cho Anh biết sau... đến lúc đó Chị cũng chỉ mong Mẹ Con Chị gặp Anh 1 năm một vài lần vậy là quá đủ đối với Chị rồi... Chị không mong và cũng không hề muốn Anh là vật sở hữu của riêng mình Chị...
Vì hoàn cảnh của Anh, Chị biết là đặc biệt... nhưng Chị vẫn cứ yêu Anh và Chị cho rằng tình yêu ấy không hề sai trái... Chị sống đúng với lương tâm và những tình cảm Chị dành cho Anh luôn chân thành !
Chị cũng đã dự đoán trước được những cơn thịnh nộ của gia đình, khi mọi người biết Chị không có chồng mà lại sinh con, rồi những lời đàm tiếu của thiên hạ cũng sẽ dội xuống tai Chị.... Nhưng Chị sẵn sàng đón nhận.... Chỉ mong sao, đứa con thân yêu đó khi ra đời sẽ được bình yên và mạnh khỏe... Chị cũng đã tự hứa với mình khi sinh con ra, Chị sẽ 1 mình nuôi dậy con thành người giống như Ba Nó ( Người mà Chị luôn luôn kính trọng ) ...
......
Vậy mà....
.....
Anh !!!
Giờ này đây, khi ngồi 1 mình trong căn phòng quen thuộc nhưng vô cùng lạnh lẽo, trống vắng... Chị muốn gửi ngàn lời xin lỗi tới Anh... Chị đã đánh mất niềm hạnh phúc chung của Anh và Chị... Chị đã đánh mất niềm tin và tình yêu Anh dành cho Chị... Anh à, Chị biết làm gì khi mà trong lúc này đây, Chị như bị trăm ngàn mũi dao đâm thẳng vào tim, Chị đau đớn quá ... nhưng gào khóc ư... hối hận ư, tự trách mình ư.... tất cả những cái đó có thể đánh đổi được cái mà Chị đã đánh mất hay không...(???) hay chăng chỉ làm Chị thêm đau đớn hơn mà thôi... (???) Chị cố tự nhủ lòng đó là số phận của Chị... nhưng rồi những tiếng nấc trong đêm khuya, những tiếng nấc ngẹn ngào... ai oán vẫn cứ vang lên văng vẳng giữa đêm lạnh...
Anh ạ !!! Lúc này, Chị chỉ biết gửi đến Anh ngàn lời xin lỗi...
- Em xin lỗi Anh, ngàn lần xin lỗi Anh... Em là người đàn bà mang đầy tội lỗi với... Anh và Con..... (?)