Một cướp biển khật khưỡng bước vào quán rượu ưa thích và gọi một ly. Đột nhiên, chủ quán kêu lên sau khi đưa ly rượu cho vị khách quen: "Whoa, quý ngài, sự cố gì đã xảy đến với ông vậy?".


Rất đỗi ngạc nhiên, cướp biển hỏi lại:
- "Anh muốn nói đến cái gì?".

Chủ quán nói:
- " Ồ, thứ nhất, hôm nay tôi thấy ngài có chân giả, trước đây đâu có thấy".

- "À, thì ra là cái đó", tên cướp đáp. "Thế này anh bạn ạ, mới đây bọn ta có một trận chiến trên biển và một quả đạn pháo đã thổi tung cái chân của tôi. May mà bác sỹ phẫu thuật của tàu đã lắp cho ta cái chân giả này và giờ đây ta lại đi lại được như xưa".

- "Ra thế, thế còn cái móc sắt thì sao", chủ quán tiếp tục hỏi.

- "Bọn ta lại đánh nhau một trận ra trò trên biển và một tên vô lại nào đó từ bên địch đã chặt đứt bàn tay của ta", tên cướp giải thích. "Nhưng bác sỹ phẫu thuật của bọn ta lại lắp cho ta chiếc móc sắt này và ta lại có thể làm mọi việc như xưa".

- "Thế còn cái băng che mắt?", chủ quán vẫn tiếp tục hỏi.

- "Một hôm ta đứng trên cột buồm để quan sát thì một con hải âu bay qua và vỗ vào mắt ta", tên cướp đáp.
-
"Ngài nói rằng cái vỗ cánh của con chim hải âu đó làm ngài mất một mắt?", chủ quán tỏ vẻ hoài nghi.
- "Không", tên cướp giải thích, "việc đó xảy ra vài ngày sau khi ta được lắp cái móc sắt này vào tay".
************************************************** ************************************************** *********************************


Ít ai biết rằng trẻ sơ sinh có thể trò chuyện với nhau.

Những tiếng oe oe loạn xạ trong phòng hộ sinh nếu không là vui vẻ làm quen thì cũng để nhỏ to tâm sự hoặc ồn ào tranh luận, nhưng do ngôn ngữ bất đồng nên người lớn không hiểu đấy thôi. Chuyện đời của cu Tí trong những ngày đầu tiên vì thế không thể tự kể được...

Sinh nhật

Té ra ngoài đời rực rỡ và tươi vui hơn những gì Tí hình dung khi còn nằm trong bụng mẹ. Bây giờ là 8 giờ sáng, thế là mình đã được 6 giờ tuổi rồi. Hôm trước có bà bạn của mẹ bảo rằng những đứa trẻ chào đời vào lúc rạng sáng đều thông minh lanh lợi. Tí nghe lỏm được và đã canh giờ chui ra.

Bà bạn của mẹ thế mà đúng, con bé xinh xinh nằm giường bên trái nghe đâu ra đời cùng giờ với Tí nên trò chuyện rất khôn ngoan, chứ đâu như cái thằng bị thịt nặng bốn ký tư nằm bên phải sinh ra lúc 9 giờ tối hôm qua trông cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế nào ấy.

Được bú no nê xong thì cũng vừa lúc bố và anh trai vào thăm. Bố vui vẻ một cách gượng gạo, thỉnh thoảng lại liếc nhìn con bé bên cạnh. Tí biết bố thích một đứa con gái hơn. Ông anh tên Tèo còn tệ hơn, nhìn Tí một hồi rồi phán luôn: “Mặt em bé nhìn như con khỉ trong sở thú”. Điên thật, vài năm nữa sẽ biết tay ta.

Khi bố và anh Tèo về, con bé xinh xinh giường bên cạnh oe oe nhận xét: “Anh Tèo của cậu đẹp trai hơn cậu nhiều!”. Một thằng chừng ba ký sáu da đen nhẻm, mặt mày xấc xược ở giường ngoài cũng oe oe hét lên: “Chúc sinh nhật khỉ con vui vẻ”.

Ôi! Cuộc đời đã cay đắng ngay từ ngày đầu tiên.



Ngày thứ ba

Cả phòng đã quen biết nhau hết nên chuyện trò ngày càng rôm rả.

Thằng bị thịt bốn ký tư tên là Lộc, nghe đâu khi nó sắp ra đời thì bố nó được thăng chức. Nó bảo: “Bố Me nói sau này cho Me học bên châu Âu, ở cái trường gì mà chị Me đang học ấy”. Thằng mất dạy gọi Tí là khỉ con hôm trước tên là Tài, bố nó là chủ một hãng lớn, giàu lắm. Thằng Tài oe oe khoe với cả phòng rằng ngay sau khi chào đời được nửa ngày, bố nó đã trao cho nó tờ giấy chủ quyền một ngôi nhà mặt tiền.

Những đứa còn lại trong phòng không có bố giàu có hay quyền thế như bố hai đứa vừa kể. Bố của Tí là một viên chức quèn và mẹ là giáo viên. Bố bảo sau này sẽ cho Tí học nghề sửa xe hơi, còn mẹ ao ước Tí trở thành nhà báo. Con bé xinh xinh bên cạnh tên bé Sao, cả bố và mẹ nó đều hi vọng nó thành diễn viên điện ảnh hoặc ca sĩ hay ít ra cũng là người mẫu. Bé Sao thích nói chuyện với Tí nhưng lại hay làm duyên với thằng Tài, thằng Lộc, đã thế thỉnh thoảng lại cứ tênh hênh ra chẳng chịu đeo tã lót vào. Nhiều lúc Tí muốn thoi vào mặt thằng bị thịt.

Ôi! Tình yêu đã ngang trái từ những ngày đầu tiên.



Ngày thứ sáu

Dân số trong phòng đã tăng lên gần 20, bây giờ thì Tí không thể nhớ hết tên từng bạn. Có mấy đứa con trai vừa vào trông rất trí thức, bố của chúng có người có bằng tiến sĩ thật hẳn hoi. Cũng có thêm nhiều bé gái nhưng không ai có thể giật được danh hiệu hoa khôi của bé Sao.

Cuối buổi chiều, trong khi cả phòng đang oe oe tranh luận bình sữa của ai đẹp nhất thì có hai ông vào phòng. Một người là bố của bạn Trí - hai ngày tuổi, nặng ba ký chín, mặt mũi khôi ngô, oe oe hay như chim hót. Nghe đâu bố cu Trí là nhà báo.

Cả phòng gần như tắt tiếng oe oe bởi vì nội dung câu chuyện hai ông đang nói liên quan đến tương lai của chúng. Rồi bỗng nhiên tất cả đều oe oe thảm thiết, có hai bé gái ngay lập tức bị ngất, ba bốn thằng cu nằm ở góc phòng hét lên phẫn uất. Các bà mẹ cuống quít, hộ lý chạy ra chạy vào nhốn nháo...

Riêng Tí nằm im không oe oe gì, vì chuyện ông nhà báo vừa nói Tí đã nghe hồi còn trong bụng mẹ. Lần ấy bố Tí cũng nói y chang:
- “Bây giờ người ta đi vay tiền nước ngoài tràn lan mà sử dụng lung tung, mỗi đứa bé ra đời đã mang ngay một cục nợ to tướng”.




Kết Thúc (END)