Duyên vovinam

Lần đầu tiên, khi biết môn võ Việt Nam, đó cũng là lần đầu tiên Tôi lại học võ VoViNam.

Tôi không biết có phải là duyên nợ Vovinam hay chỉ là học cho khỏe, học cho vui . Nhưng thời gian cứ trôi qua, khi tôi chỉ là một cô bé yếu ớt rất nhạy cảm. Nhưng cớ sao bây giờ Tôi thay đổi quá nhiều, từ một cô bé yếu ớt trở thành một người cứng cáp, nhưng không hiểu sao tính nhạy cảm của Tôi vẫn không bỏ được.Học VoViNam một thời gian ,lúc đầu cảm thấy chán làm sao,ngày nào cũng đấm, đá .Nhưng từ khi được Thầy giảng dạy những đòn thế mới, những tinh hoa của VoViNam, tự nhiên Tôi cảm thấy thích và có hứng thú tập luyện. Cứ thế thời gian như cái nháy mắt trôi qua, khi biết đi biểu diễn, khi biết đứng trước hàng ngàn con mắt hàng trăm người dân nhin mình.Chỉ mong muốn diễn hoàn thành tiết mục mà thầy giao, chỉ muốn quảng bá VoVinam môn võ Việt Nam. Cứ thế được đi diễn nhiều lần, được chứng tỏ khả năng của mình được người dân ủng hộ khen ngợi, mà bây giờ VoViNam đã thấm vào máu vào tim Tôi lúc nào không hay biết nữa.
Cứ mỗi chiều Tôi chỉ mong sao trời đừng mưa để Tôi được đến lớp võ tập luyện. Nhưng sao cứ mùa mưa đến,Tôi rất buồn vì trời mưa thì đâu có ai đi học.

Học được 6 năm,Tôi được vào đội tuyển của tỉnh, điều ấy giống như một sự khích lệ. Khi mình được vào đội tuyển lại cảm thấy không muốn rời VoViNam dù chỉ một ngày.
Được tập luyện, được nâng cao trình độ, được đi giao hữu với bạn nhà, lòng đam mê Vovinam lại càng dâng trào lên, chỉ muốn tập hết sức mình, tập thật giỏi.

Lần đầu tiên được tham gia thi đấu giải Tỉnh, ngày mà tôi rất sợ.. Sợ ở một mình trên sàn đấu, nhưng ngược lại niềm tin chiến thắng của Tôi, không như Tôi mong đợi.Chiếc HCV đối kháng đầu tiên khi Tôi được tham gia thi đấu và 3 năm liền vẫn cứ đánh cái hạng cân 39=>42 vậy mà trong 3 năm đó Tôi vẫn giữ được HCV đó có phải là sự nỗ lực tập luyện của Tôi không?

Năm nay là năm đầu tiên Tôi thi đấu giải Toàn Quốc, nghe thấy chữ Toàn Quốc nhìn thấy to lớn quá. Tôi không có niềm tin để thể hiện mình, trong khi đó bạn bè, anh chi đồng môn ai cũng muốn chứng tỏ khả năng của mình, ai cũng muốn đem về thành tich cao cho tỉnh mình.

Trong thời gian tập luyện, chuẩn bị cho giải trẻ Toàn Quốc,Thầy đã nhiệt tình giảng dạy làm Tôi không suy nghĩ đến việc đó nữa, cảm thấy mình yếu ớt quá. Thầy động viên, Thầy an ủi , lời nói của Thầy làm Tôi mạnh dạn hơn. Có lẽ thầy đã đặt niềm tin vào Tôi nhiều quá, Tôi chỉ sợ làm Thầy thất vọng về Tôi, Tôi không muốn Thầy buồn. Lúc nào Tôi cũng cố gắng tập luyện giỏi để Thầy được nở mặt với người ta.

Cho đến bây giờTôi không biết mình đã làm được đều đó chưa nữa. Tôi được HCV và HCB thành tích của Tôi như vậy Thầy buồn hay Thầy vui đây? Nghĩ mãi mà cũng không có ai cho Tôi câu trả lời đúng nữa.

8 năm sinh hoạt với VoViNam chuyện buồn, chuyện vui có hết, nhưng đối với Tôi vui nhiều hơn buồn. Vì mỗi khi Tôi buồn, khi khoác áo Vovinam vào thì cảm thấy vui nhiều.
Cũng không biết còn theo Môn Phái này được bao lâu nữa, chắc tùy vào tình huống thôi.

VoViNam môn võ Tôi yêu, Tôi muốn đạt đến đỉnh cao của võ Thuật, nhưng sợ Tôi không có phương tiện tốt để Tôi đạt được điều Tôi muốn.

Mong có ai đó hiểu được ý Tôi muốn nói gi, niềm đam mê Vovinam trong khi đó. Tôi chỉ biết quanh quẩn ở nhà, Tôi muốn được đi tập huấn, để biết được sự vui khi tập luyện với một đại gia đình nhiều nơi. Quay quần bên nhau, chia sẽ kinh nghiệm lẫn nhau có phải vui lắm không mọi người. Tôi muốn được vậy lắm, nhưng không có ai mở lời giúp Tôi cả,buồn và buồn lắm. Không biết Tôi tập luyện có tệ kh6ng hay cũng giống như những người khác.

Câu hỏi của Tôi khiến Tôi cũng không biết mình là con người nào nữa. Muốn cống hiến sức mình cho môn phái, nhưng sao Tôi chưa được thể hiện bản lĩnh của mình, vì đâu có ai thử sức lực của Tôi đâu.
Không biết đến khi nào mới đạt được mơ ước của mình.
Chắc lâu ........lâu.......lâu lắm.........người ơi!!!!!!!!!!