Tương tư chiều
Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm
Anh nhớ em,em hỡi! Anh nhớ em
Không gì bằng những buổi chiều êm
Mà ánh sáng điều hoà cùng bóng tối
Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối
Vài miếng đêm,u uẩn, lẩn trong cành
Mây theo chim về dãy núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhàng lặng lẽ
Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ
Thôi hết rồi còn chi nữa đâu em!
Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm
Với sương lá rụng trên đầu gần gũi
Thôi đã hết hờn ghen và giận tủi
(Được giận hờn nhau,sung sướng bao nhiêu)
Anh, một mình nghe tất cả buổi chiều
Vào chầm chậm ở trong hồn hiu quạnh
Anh nhớ tiếng.Anh nhớ hình.Anh nhớ ảnh
Anh nhớ em.Anh nhớ lắm,em ơi!
Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi
Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời
Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm
Em,xích lại,và đưa tay anh nắm!

(Trích trong tuyển tập thư tình Xuân Diệu)