Em là mây còn anh là núi...

Em là Vân còn anh là Sơn. Mình biết nhau trong lớp học tiếng Nhật. Ấn tượng đầu tiên của em về anh là một anh chàng to xác cục mịch…lười học. Em chẳng thèm quan tâm anh là người thế nào, ở đâu..càng không thể ngờ rằng anh đang âm thầm thích em.

Một hôm bình thường như bao hôm học khác,anh hỏi xin số điện thọai của em lúc ra về.Từ đó mình nhắn tin cho nhau nhiều hơn,hiểu nhau nhiều hơn. Em biết anh thích em qua những gì anh tâm sự nhưng mỗi khi em hỏi anh có thích em không thì anh lại chối bay chối biến. Rồi lớp tiếng Nhật tổ chức cắm trại trong công viên Tao Đàn nhân ngày giỗ tổ. Ngày hôm ấy anh quan tâm em thật nhiều thật nhiều, nhiều đến mức làm cho một chị trong lớp phải bóng gió:
- “Sao Sơn quan tâm Vân nhiều vậy ta?”.

Trưa, lớp mình ăn trong một quán bình dân. Anh ngồi cạnh em, luôn quan tâm hỏi em muốn ăn gì, ăn nữa không, còn đói không???…Em biết 100% anh thích em rồi đấy, tại chưa chịu nhận thôi à! Rồi một ngày mưa tầm tã, em đi học bị ướt gần hết. Em nhắn tin cho anh kể lể. Và anh lo cho em. Phải,anh đã lo em sẽ bị bệnh không học được. Em tròn mắt ngạc nhiên
- “Sơn lo cho Vân sao?”.
Anh trả lời đầy trìu mến:
- “Nếu Vân chịu để Sơn lo,Sơn sẽ lo cho Vân”…
Và mình quen nhau từ đó..

4 tháng ở bên anh là 4 tháng hạnh phúc nhất đời em. Anh luôn kề bên yêu thương chăm sóc. Anh luôn là người an ủi khi em buồn, dỗ dành khi em khóc. Anh chìu chuộng em tất cả mọi thứ anh có thể. Tháng ngày đó ngọt ngào biết bao nhiêu. Những buổi tối anh chở em đi vòng vòng thành phố uống Alo Trà, ăn phá lấu Hồ Thị Kỷ, ngắm trời trăng mây nước ở bến Bạch Đằng. Anh rụt rè cầm tay em khi em than lạnh lúc anh đưa em đi chơi qua phà Cát Lái.. Anh còn chở em đi xem anh tập Vovinam nữa. Dù chỉ 1 lần duy nhất, hình ảnh anh mặc bộ võ phục xanh biếc màu trời cùng chiếc đai rực rỡ màu nắng ấy làm em nhớ mãi.. Mình còn đi tận Vũng Tàu. Em nhớ rất rõ hôm đó là ngày rằm. Trời rất trong và trăng rất tròn. Biển lặng rì rào ngọn sóng. Cùng nhau ngắm biển đêm, anh đã hát cho em nghe trên bờ cát ấy. Rồi anh ôm em vào lòng thì thầm :
- “Anh thương em rất nhiều”.
Tưởng không có gì có thể tách mình ra khỏi nhau…Mà..em nào có ngờ…

Giông tố chợt ập đến vào một ngày đầu tháng 8…rồi tháng 9..Quốc khánh..Và em mất anh….

3 năm rồi anh và chị ấy chia tay..4 tháng qua anh ở bên em. Tình cảm của em không đủ để anh thấy rằng người yêu thương anh nhất là em sao? Sao nỡ bỏ em Sơn ơi?

Em lang thang trên những con đường ngày xưa từng in bóng 2 đứa, nghe kỷ niệm ùa về cay đắng khóe mi.Những cơn mưa làm tay em tê cóng. Em thèm hơi ấm từ đôi tay ngày nào rụt rè cầm tay em. Em khát khao giọng nói thân thương ngày nào vẫn gọi chúc em ngủ ngon mỗi tối..Tất cả chỉ còn là hoài niệm..
Bên anh nắng có còn dịu dàng như những ngày hè tươi đẹp ngày xưa không? Gió có còn nhẹ nhàng ru những áng mây lững lờ trôi không? Bên đời em mưa gió vẫn gào thét. Có nhiều đêm giật mình thức giấc..đôi mi ướt đẫm..ngẹn ngào…mất anh rồi Sơn ơi..

Em là mây còn anh là núi
Núi đã đi rồi mây vẫn còn đây