Mãi Mãi Xa Ngoại Rôì!

Ngoại ra đi làm lòng con nhung nhớ,
Mái tóc bạc nay đã tàng phai.
Người nơi đâu sao không quay trở laị.
Để khóe mắt con rơi từng ngày.

Ngoại ơi!
Ngoại tôi nay đã mất rồi,
Bảy mươi tư tuổi qua đời bỏ tôi
Bịnh kia sao dữ quá trời
Nhẫn tâm cướp mất ngoại già thân yêu!

Con còn nhớ, hôm qua con xuống thăm ngoại, con kể cho ngoại nghe về việc học hành của con, con biết trong phút giây nầy, ngoại không sống được bao lâu nữa, con nói:
- Ngoại ơi ! Ngọai ráng sống để còn nhìn mặt cháu rễ tương lai của ngoại nữa!
Ngoại cười và nói:
- Bao lâu để ngoại chờ?

Lúc đó con nghĩ mình nói thời gian lâu lâu lên 3 năm hay 5 năm để ngoại sống lâu với gia đình, nên con nói:
- Còn 5 năm nữa ngoại à !
Ngọai nói:
- Ừa, ngoại sẽ chờ.
Nhưng sao ngoại lại không giữ lời hứa với con, ngoại đã ra đi sau 12 tiếng đồng hồ trước khi con nói với ngoại.

Được tin ngoại qua đời trong lúc con đang ở Trung Tâm sở Thể Dục Thể Thao để nhận giấy khen và phần thưởng chưa kịp về khoe với ngoại, ngoại đã bỏ con mà đi rồi…
Trước lúc ngoại mất, con không được nghe ngoại nói với con lần cuối, con thật là buồn vô cùng..
Hôm qua con nói chuyện, tâm sự với ngoại, bóp chân cho ngoại, đùa giởn với ngoại cho ngoại khoẻ, ngoại vui để ngoại quên đi căn bệnh mà ngoại đang mang trong người. Nhưng ngoại không thể vui được với con vì cơn đau hành hạ ngoại, nhìn thấy ngoại ôm bụng kêu la mà con đau lòng.
- Đau lắm chúa ơi!

Khi ngoại trút hơi thở cuối cùng, ngoại không nói được lời nào từ giả với gia đình, miệng ngoại chỉ ơ ơ mà thôi.. lúc đó mắt ngoại sáng lên nhìn mọi người, cái nhìn lần cuối để thấy được hết những gương mặt người thân trước khi từ giả cỏi đời về bên kia thế giới.

Ngoại đã đi rồi, ngoại thật sự đã ngũ giấc ngũ ngàn thu không bao giờ dậy nữa, trong lúc ông cha trên nhà thờ về khâm liệm cho ngoại, con ước mong ngoại sẽ mở mắt ra và sống dậy với con, nhưng ngoại ơi, ý nghĩ của con không bao giờ thành sự thật..
Khi đặt ngoại vào hòm, cả nhà ai cũng khóc hết, lúc đó con kiềm hảm không muốn khóc để cho ngoại ra đi được thanh thản hơn, con sợ khóc sẽ giữ chân ngoại lại, nhưng con không làm được, nước mắt con cứ tuôn rơi, con khóc thật nhiều vì thương ngoại quá.

Lúc ngoại mất rồi, con về kịp con được nhìn thấy ngoại nằm im đó, ngoại ra đi nhẹ nhàng, ngoại nằm y như đang ngũ, miệng ngoại giống như đang mĩm cười, con thật không thể tin ngọai bỏ con ra đi vĩnh viễn, ngoại là người tốt, con muốn ngoại sống hoài bên con..

Gia đình con ở thật là xa với ngoại, lâu lâu mới xuống thăm ngoại một lần để được ngoại thương, tuy tình thương ngoại dành cho con không nhiều bằng các anh chi khác, nhưng con luôn thương ngoại và vẩn xem ngoại là ông ngoại tốt nhất của con
Ngoại ra đi thật rồi, ngoài bỏ con , bỏ gia đình chúng con ở lại với hình bóng thương yêu của ngoại, những ngày tháng còn lại không có ngoại chúng con mất đi một hình bóng thân yêu biết làm sao đây? Con muốn ngoại trở về sống với chúng con, còn muốn được nhìn thấy ngoại dù chỉ là một giấc mơ.

Ôi bịnh phổi oan nghiệt kia đã hành hạ và cướp đi mạng sống của ngọai tôi.
Lời sau cùng, con muốn cầu xin Chuá hảy đưa linh hồn của ngoại về nơi an nghỉ trong Chuá ở nước Thiên Đàng, con mong kiếp sau, con vẫn sẽ là cháu ngoại thân yêu và ngoan hiền của ngoại.
Con cầu mong ngoại ra đi yên vui và hạnh phúc.

Cháu ngoại của Ngoại!
Huỳnh Thị Kim Tuyền.