Cảm xúc...

Tích tắc…tích tắc…..đó là gì nhỉ? Tiếng thời gian, tiếng thời gian từng nhịp từng nhịp trôi… không hề dừng lại cũng chẳng chậm lại cho một ai…..Trong không gian yên tĩnh như thế này tôi mới có thể suy nghĩ về những ngày qua…….

Nhanh thật, đã 2 tuần kể từ ngày phẫu thuật….đêm qua ba lại âm thầm đến bên giường nhẹ nhàng xoa thuốc lên chân toi…không biết từ lúc nào, ba đã bỏ thói quen xem tin tức cuối ngày, giờ đây, khoảng thời gian đó là lúc ba xoa thuốc cho tôi…..thật nhẹ nhàng , ấm cúng và tràn đầy tình cảm…

Tuy cái chân chưa lấy lại được cảm giác nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự ấm áp mà ba đã truyền cho tôi……Nhưng bỗng nhiên có cái gì đó lạnh buốt, thời tiết à, không phải, đã mấy ngày rồi đâu có mưa, do thuốc à, cũng đâu phải, thuốc khi xoa lên nóng lắm mà, cái gì vậy ta, sao lại thoáng chốc lạnh buốt như vậy?…

Chợt, tôi nhận ra khóe mắt ba có gì đó ướt ướt, đôi mắt hiền từ của ba lại đỏ lên nhưng miệng lại mỉm cười và bảo tôi:
- Con ráng nằm ngủ đi cho có sức, để ba xoa thuốc cho con 1 lúc rồi ba ngủ…thấy con ngủ yên thì ba mới ngủ được…

Thì ra là vậy….cái buốt lạnh khẽ rơi trên chân tôi là của ba…của tất cả tình cảm mà ba dành cho tôi…..Cái tình cảm ấy ấm áp thật, nhưng sao…tôi lại thấy tim mình có gì nhói đau…..Tôi lại cố nhắm thật chặt mắt lại cố gắng không xúc động nhưng không biết sao nước mắt lại tràn ra….tôi cố gắng quay sang hướng khác để ba không nhận thấy….Ba vẫn cứ thế, vẫn hiền từ và yêu thương con như vậy…Con vẫn nhớ lúc ấy, khi mẹ gọi cho chị, kêu chị cho ba biết tình trạng của con...Con những tưởng ba sẽ nổi giận, la mẹ và mọi người vì đã giấu ba vì ba khó tính lắm, ba không thích ai giấu ba chuyện gì cả…..Nhưng khoảng 2g sau, con đã thấy ba bước vào phòng hồi sức của con. Đúng vậy, mặt ba tỏ ra vẻ giận dữ nhưng ba lại chẳng la ai, chỉ hỏi con:
- Sao rồi con?

Làm con hết cả hồn, cũng hên là ca mổ chỉ gây tê nên con cố hết sức cười với ba:
- Con gái ba mà, chuyện nhỏ như vậy đâu có sao, con khỏe mà, ba thấy không, rồi mỉm cười tinh nghịch..

Ba vẫn thế, tuy giận lắm nhưng vẫn luôn lo lắng cho con, chỉ cần thấy con khỏe là nét mặt ba đã dịu trở lại…..Con có lỗi với ba nhiều lắm nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để ba giận con….Ba ơi, cám ơn ba nha….hơi khách sáo phải không vì mình là cha con mà…Nhưng mà ba ui, ba biết không….nhờ ba đó, nhờ sự yêu thương đó của ba mà con mới có đủ nghị lực vượt qua tất cả….

Ba biết không, đứa con gái ngốc nghếch của ba đã la thét lên vì sợ té khi bay đòn chân mặc dù thầy và các bạn đã đỡ phía dưới, con gái ba đã chạy xung quanh nhà chỉ vì thấy 1 con gián nhưng mà…..con lại không la tiếng nào khi cô y tá chích vào lưng con 1 mũi đau điếng.

Không sợ à? không dám đâu, con sợ lắm chứ,1 căn phòng lạnh toát, xung quanh con chỉ có bác sĩ và mấy cô y tá, con có thể thấy bác sĩ cầm dao, cầm khoang…….Huhu,sợ lắm, muốn khóc lắm, người con run cả lên…nhưng con đã vượt qua đượcc…Rồi đến lần đầu tập vật lý trị liệu….đau lắm ba ơi, con không thể cử động mạnh vì nó đau buốt đến tận xương…con đã từng nản…con đã từng mặc cảm với bản thân…. con đã muốn bỏ cuộc…. và ……con đã muốn khóc….Nhưng mà làm sao bỏ cuộc được khi nghĩ đến ba, đến mẹ, đến mọi người…..nghĩ đến lúc có thể vui đùa với ba ,có thể chạy đi mua hộp sữa cho nhóc mun, có thể chạy đi mua thuốc khi mẹ bệnh mà con mới có thể bước đi tiếp… Nhờ ba đó, nhờ sự cứng rắn và nghị lực mà ba đã cho con, con mới có thể vượt qua được…..con mới có thể tự đứng trên đôi chân của mình.

Cám ơn ba nhiều lắm . Vì vậy mà giờ đây, tuy là chỉ có thể bước chập chững với sự giúp đỡ của cây nạn nhưng mà con tin, con vẫn tin rằng mình sẽ phục hồi được như xưa mà có thể là hơn cả xưa nữa, phải không ba……