Giá như không có ngày hôm đó...


Giờ đây tôi dường như đã mất tất cả,anh cũng bỏ tôi mà đi.anh đã rời xa thế giới này bỏ lại mình tôi một mình trên cõi đời này.đã nhiều lúc tôi cũng muốn mình chết quách đi cho xong nhưng nghĩ tới người thân,nghĩ tới anh tôi lại không đủ can đảm để làm điều đó.

Anh đã đi xa hơn một năm nay,nhưng trong lòng tôi vẫn luôn ngập tràn hình bóng anh.Và còn đó một lỗi lầm mà tôi đã gây ra,tất cả là vì tôi.chúng tôi cưới nhau sau 5 năm trời yêu nhau,quãng thời gian mà tôi luôn ngập tràn hạnh phúc.nhưng cũng như bao cô gái khác,tôi đỏng đảnh và nhiều khi đã làm khổ anh.tôi biết điều đó và cho rằng đó là một điều dĩ nhiên như bao điều khác.anh la con trai - là trâu,còn tôi là con gái - là cọc.trâu thì phải đi tìm cọc,và cọc phải theo trâu, mà hơn nữa tôi lại là một cô gái có nhan sắc nên tôi tự cho mình cái quyền làm điều ấy.có lần trời mưa rất to,lúc ấy khi tôi đang ở trong phòng.tôi đã nghĩ ra một trò đùa tai ác.tôi gọi điện cho anh và nói anh đến đón tôi ở cổng trường.khi đó anh đến trường tôi thật và có lẽ khi không thấy tôi anh đã gọi điện.tôi đã giả vờ rằng đi nhờ người bạn về nhà.và hậu quả là anh ốm một tuần liền.khi anh biết chuyện tôi trêu đùa anh như vậy anh đã ko hề nặng lời với tôi,anh vẫn chăm sóc tôi một cách ân cần và chu đáo.dường như càng như vậy tôi càng được thể hơn.có lần nửa đêm tôi điện đến cho anh và nói muốn ăn cháo,anh đã mua và mang tới tận nhà cho tôi,nhưng tôi ko ăn.nhiều khi tôi cảm giác khó chịu khi anh chăm sóc cho tôi,không dưới một lần tôi đã đi chơi cùng người con trai khác để anh ghen.và cũng không dưới một lần tôi có ý nghĩ sẽ rời bỏ anh.

Anh vẫn ân cần chăm sóc cho tôi như một người mẹ chăm sóc con,anh chưa hề nặng lời với tôi một lần.còn tôi,tôi đã làm được gì cho anh mà lại luôn làm anh khổ.trong mắt bố mẹ tôi thì anh đã là người trong nhà.tôi ra trường được 2 năm thì chúng tôi tổ chức lễ cưới.một đám cưới hân hoan tưng bừng đã được diễn ra.và tôi biết rằng có rất nhiều cô gái đang thầm ghen với hạnh phúc của tôi.bởi trong mắt tụi con gái chúng tôi thi anh dường như là một mẫu đàn ông lý tưởng: cao ráo, đẹp trai,học giỏi,con nhà khá giả,ga lăng và chơi thể thao giỏi.anh yêu tôi và tôi cũng vậy,sau một tuần trăng mật đầy vui vẻ ở Đà Lạt chúng tôi lại trở về với cuộc sống gia đình mới mà trong đó anh làm chồng và tôi làm vợ.anh vẫn chiều tôi như ngày yêu nhau.chúng tôi hòa hợp cả về tâm hồn lẫn thể xác,anh là một người đàn ông tuyệt vời. Mọi chuyện có lẽ vẫn êm đềm trôi đi nếu như ko có một ngày.....khi biết tôi có thai cả nhà đều rất vui mừng và sung sướng, tôi dường như trở thành bà chúa trong ngôi nhà chỉ có anh và tôi. Anh đáp ứng tất cả đòi hỏi của tôi mà không hề kêu đến nửa lời. Tôi dường như được thể lấn tới bởi cái câu "dạy con từ thủa còn thơ,dạy vợ từ thủa bơ vơ mới về" đã không được áp dụng đối với tôi.có khi đang trong giờ làm việc tôi bắt anh chạy 15km đến chỗ tôi chỉ để đưa tôi đi ăn bánh cuốn thanh trì, 12h đem đi mua phở về cho tôi ăn.....tất cả đều được vịn vào một lý do duy nhất "ốm nghén".và có lẽ ông trời đã trừng phạt tôi một cách nặng nề. Tôi còn nhớ hôm đó là ngày 24/05/2006 vì tôi nói là thèm ăn sầu riêng, anh lật đật chạy đi mua về nhưng tôi ko chịu và nói muốn ăn sầu riêng ở Sài Gòn. Anh trố mắt ra nhìn và giải thích không thể mua được. Nhưng với bản tính ương ngạnh của tôi,tôi đã làm mình làm mẩy. Cuối cùng cũng như bao lần khác anh lại chiều tôi, 7h tối anh đáp máy bay vào TPHCM chỉ để mua sầu riêng cho tôi ăn. Và đó cũng là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy anh,ở nhà tôi nhớ anh vì anh đã đi tới 4 ngày mà ko thấy về Hà Nội. Tôi lo cho anh và linh tính mách bảo tôi có điều gì đó chẳng lành đối với anh, tôi ko dám nói với mẹ anh điều này và nghĩ rằng mọi người không biết. Đến ngày thứ năm từ lúc anh đi em gái của chồng tôi sang đón tôi sang nhà.nhìn khuôn mặt buồn bã của em tôi có cảm giác chẳng lành. Suốt dọc đường đi em không nói một lời,nhìn qua gương tôi thấy trên mắt em lăn dài những giọt nước mắt. Tôi hỏi nhưng em ko trả lời,dường như trong em đang phải chịu đựng một cái gì đó ghê ghớm lắm.lòng tôi như lửa đốt.....anh đã gặp tai nạn khi đi mua cái mà tôi muốn.nằm viện 3 ngày ko người thân chăm sóc,đến ngày thứ 4 người ta mới dò được khách sạn nơi anh ở. Biết số điện thoại gia đình và gọi về cho bố mẹ chồng tôi. Ngay hôm đó 4 người con trai trong họ hàng nhà tôi đã vào TP.HCM, nửa tiếng trước khi tôi sang bên nhà bố mẹ chồng thì mẹ chồng tôi đã được tin anh đã ko qua khỏi vì chấn thương sọ não quá nặng. Bà vật vã, ngất lên ngất xuống. Còn tôi dường như chết lặng khi biết tin này, tai tôi như ù đi. Tôi gào thét như điên dại...Vì tôi,vì tôi mà anh đã....

2 ngày sau bố đẻ tôi và bố chồng tôi bay ra Hà Nội. Anh đã được hỏa táng trong đó sau khi anh ra đi, anh đã vĩnh viễn không còn trên cõi đời này nữa và tôi đã mất anh mãi mấi. Tội lỗi mà tôi gây ra tôi ko thể tha thứ cho chính mình,khi nhìn thấy lọ tro hài cốt của anh tôi đã muốn ra đi cùng anh nhưng ko thể. Vì quá thương anh mà tôi ko để ý tới bản thân mình và đứa bé trong bụng. Và tôi đã một lần nữa mang tội với gia đình anh,đẻ đứa nhỏ thiếu tháng thêm vào đó là suy dinh dưỡng. Con tôi cũng đã bỏ tôi mà đi sau một tuần chào đời, nỗi đau dường như quá lớn đối với người con gái như tôi. Bố chồng tôi nói "nó xuống đấy với bố nó cho đỡ buồn" nhưng trong lòng tôi biết ông đang rất đau đớn. Tôi như mất phương hướng hoàn toàn, thất vọng và suy sụp. Tôi trở nên tiều tụy,được mọi người trong gia đình an ủi rất nhiều nhưng trong lòng tôi dường như ko thể tha thứ cho bản thân mình. Hình ảnh của anh luôn ngập tràn trong tâm trí tôi,anh vẫn như hiện diện trong căn nhà nhỏ này. Mọi thứ của anh vẫn được tôi gìn giữ cẩn thận. Có lẽ không người đàn ông nào có thể thay thế được anh trong trái tim tôi.

Một manocanh với khuôn mặt giống hệt anh được tôi đặt ở ngoài tiệm, giờ đang đứng trong phòng ngủ của hai chúng tôi.quần áo của anh vẫn được mặc như khi anh vẫn còn. Mỗi sáng đi làm hay mỗi khi trở về nhà tôi lại hôn vào đó như thể hôn vào má anh. khi ăn cơm tôi vẫn nấu 2 phần cơm như khi tôi và anh cùng sống, đối với tôi anh dường như vẫn đang hiện diện trong cuộc sống,giá như không có ngày đấy......lại là "giá như" một cách đầy nghiệt ngã. Cuộc sống của tôi thật vô nghĩa khi không có anh bên cạnh,phải chăng tôi có nên đi cùng anh để gia đình tôi được đoàn tụ ở dưới đó????

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đây là lời tâm sự của 1 cô gái đã phạm phải một sai làm quá lớn để rồi không thể nào có thể cứu vãn được nữa. Mong rằng các bạn đừng làm gì để phải hối tiếc mà không thể chuộc lỗi.