kết quả từ 1 tới 1 trên 1

Threaded View

  1. #1
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Đến từ
    U Minh Thượng Kiên Giang
    Tuổi
    33
    Bài gởi
    32
    Thanks
    9
    Thanked 10 Times in 7 Posts

    Default Câu chuyện cuộc đời và những cơn mưa

    Tôi được sinh ra và lớn lên ở 1 vùng quê yên bình nơi đất rừng U Minh.từ nhỏ chúng tôi đả biết sống nương tựa vào thiên nhiên hào phóng.

    Cái mà mưa mang lại cho chúng tôi sao 1 đêm mua dầm đó là một buổi sáng tươi mát,hoa cỏ xanh ngát đua nhau nở rộ,xách cái rọ tre ra đồng lần theo nhửng dấu chân để bắt những con cua đồng đêm qua bò lên để đẻ,hây những ngày mưa đầu mùa tôi và đám bạn nhỏ cùng chạy băng vào những cơn mưa đi ra đồng,có đứa thả rong chẳng mạc gì cả.tai mang mỗi đứa 1 cái rọ để bắt mấy con cá rô còn non nớt lóc lên ngược dòng chảy để đi tiềm 1 cái gì đó mà ở cái tuổi ở chuồng thả ngông đó tôi chưa hiểu,chỉ cần biết bắt thật nhiều về cho mẹ mình làm một mẻ kho tiêu.ngoài bánh kẹo ra chúng tôi không thích gì cả chứ nói gì là cá kho tiêu nhưng thích chạy ngoài mưa,thích tranh nhau để bắt được mấy con cá để xem ai bắt nhiều hơn thôi.mãi sao nầy khi tôi lớn khôn,phải ngược dòng đời mà bôn ba tìm kế mưu sinh tôi mới chợt nhớ về cái ngày thơ ấu đó,bổng tôi thấy mình sao giống những con cá rô non.
    Tôi còn nhớ những đêm mưa đi cấm câu,bẫy chuột.có lẽ mưa khắc ghi sâu trong lòng tôi nhất là những ngày đi học.ở cái thời ấy nơi vùng quê nghèo như quê tôi thì có lẽ chiếc xe đạp còn là 1 cái gì đó quá xa sĩ.bọn tôi phải băng theo con đường đất lổm chỗm hơn 5km để đến trường.đó là con đường đẹp nhất trong cuộc đời mà tôi đả từng đi qua,có lẽ mãi về sao nó vẫn là đẹp nhất,một dòng sông đen xám,trong veo,mát lạnh.cái sắc đen của những gốc cây tràm ngấm sâu vào nước,cái mát lạnh của sự che chở bởi bạt ngàn xanh ngát của rừng U Minh,nó êm đềm,nhè nhẹ trôi ra theo những con rạch thủy lợi mang theo một trời tím biếc của hoa lục bình mà bọn tôi hây háy nó để ăn trong những giờ ra chơi
    Vườn chuối,bờ dừa,lũy tre.những cảnh sắc yên bình của một vùng quê nơi rừng xanh nước biếc.cái hương vị mà tôi khắc ghi trong não mình đó là mùi mạ non ngan ngát,nhè nhàng thoang thoảng đi sâu vào từng hơi thở mang theo cái vị lành lạnh của sương mai buổi sớm,và trong những ngày mưa khi tan học về,xình đất ngập cả mắt cá chân.bọn tôi phải bấm thật chặt ngón chân cái của mình xuống bùn để không bị té để rồi bị chúng bạn nó ghẹo là’’chụp ếch’’,gói mấy trang vỡ đen nhòe,lấm lem mực vào cái túi nilon(vật bất ly thân)để có thể yên tâm mà lao ra đường ôm choàng lấy những cơn mưa,cùng nhau đùa giỡn,dùng chân đá nước bay tung tóe vào người đám bạn,có đứa móc sình từ đất lên để chọi nhau chơi.có khi bay vào mắt,vào lổ tay.mấy đứa con gái thì khóc nhòe trong mưa khi bị dính đòn.
    Nhưng rồi tuổi thơ củng đả qua,15 năm sao củng là mưa,nhưng...tôi lại sợ.
    nhà tôi vẫn nghèo như thế,rách rưới,dột nát,tôi bắt đầu sợ những cơn mưa.tôi sợ tai mẹ tôi sẻ lạnh buốt khi chống chèo,sợ anh tôi ngoài biển đảo cầm những con cá trên tai mà tai chân tê cứng.tôi sợ một ngày nào đó họ không về nhà như mọi khi mà lại là trôi theo dòng nước,

    Và tôi sợ buổi chiều nay khi đi làm về gần 30km ở đất Sài Gòn tôi phải đội những cơn mưa

    Lê Hữu Ái
    Sài Gòn 8/72014
    TUỔITRẺ VIỆT
    HỌC VÕ VIỆT
    ĐỂ GIỮ NƯỚC VIỆT

  2. The Following User Says Thank You to vovinam_umt_kg For This Useful Post:

    vvnnews (08-09-2014)

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quuyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts