+ Trả Lời Ðề Tài
kết quả từ 1 tới 7 trên 7
  1. #1
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Đến từ
    USA
    Bài gởi
    449
    Thanks
    7
    Thanked 9 Times in 8 Posts

    Default Những chuyện ngắn hay

    The Rose Within – Đóa hồng trong tâm hồn.

    The Rose Within
    A certain man planted a rose and watered it faithfully and before it blossomed, he examined it.
    He saw the bud that would soon blossom, but noticed thorns upon the stem and he thought, “How can any beautiful flower come from a plant burdened with so many sharp thorns? Saddened by this thought, he neglected to water the rose, and just before it was ready to bloom… it died.
    So it is with many people. Within every soul there is a rose. The God-like qualities planted in us at birth, grow amid the thorns of our faults. Many of us look at ourselves and see only the thorns, the defects.
    We despair, thinking that nothing good can possibly come from us. We neglect to water the good within us, and eventually it dies. We never realize our potential.
    Some people do not see the rose within themselves; someone else must show it to them. One of the greatest gifts a person can possess is to be able to reach past the thorns of another, and find the rose within them.
    This is one of the characteristic of love… to look at a person, know their true faults and accepting that person into your life… all the while recognizing the nobility in their soul. Help others to realize they can overcome their faults. If we show them the “rose” within themselves, they will conquer their thorns. Only then will they blossom many times over.
    * * *
    * *
    *
    Đóa hồng trong tâm hồn.
    Một người đàn ông đã trồng một chậu hoa hồng, ông ấy luôn tưới nước cho cây một cách đều đặn, và trước khi cái cây bắt đầu trổ hoa, ông đã cẩn thận quan sát nó.
    Ông nhìn thấy các chồi non sẽ sớm nở, nhưng khi nhận ra những chiếc gai nhọn mọc trên thân cây, ông lại nghĩ: “Một cái cây mang đầy gai nhọn như thế này làm sao có thể cho ta, dù chỉ là một bông hoa đẹp đẽ được đây?” Bị ám ảnh và cảm thấy buồn vì ý nghĩ này, người đàn ông đã bỏ quên việc tưới nước cho cây hoa hồng, và cái cây ấy đã chết…ngay trước khi những đóa hoa đã sẵn sàng nở rộ.

    Điều này cũng xảy ra với rất nhiều người trong chúng ta. Mỗi tâm hồn là một đóa hồng. Từng bông hoa tương ứng với những phẩm chất tốt đẹp mà Chúa đã ban tặng cho mỗi người từ lúc họ được sinh ra, chúng ta trưởng thành giữa rừng gai nhọn của những lỗi lầm mà mình đã phạm phải. Rất nhiều người trong chúng ta nhìn lại chính bản thân mình và những gì họ thấy chỉ là những chiếc gai, những khiếm khuyết.

    Chúng ta tuyệt vọng, và nghĩ là mình chẳng thể làm gì cho ra hồn cả. Chúng ta bỏ bê việc tưới nước cho những chồi non tốt đẹp bên trong mình, và để chúng cứ chết dần, chết mòn. Chúng ta không bao giờ nhận ra được khả năng tiềm tàng của bản thân mình.
    Một số người không nhìn ra những bông hồng ở bên trong họ; một người khác sẽ phải giúp họ nhận ra chúng. Một trong những món quà quý giá nhất mà một người có thể nhận được chính là việc họ có khả năng vượt qua được những chiếc gai của người khác, và tìm ra những đóa hồng ẩn sâu bên trong tâm hồn họ.

    Đây là một trong những đặc điểm của tình yêu… khi bạn nhìn vào một người, biết được những lỗi lầm thực sự của họ và chấp nhận để người đó trở thành một phần trong cuộc sống của mình… trong khi bạn vẫn công nhận mọi điều tốt đẹp quý giá ở sâu trong tâm hồn họ. Hãy giúp người khác nhận ra rằng họ có thể sửa chữa những sai lầm của mình. Nếu ta để họ nhìn thấy được những “đóa hồng” bên trong chính bản thân họ, họ sẽ chinh phục được những chiếc gai của chính mình. Chỉ đến khi đó, họ mới có thể để những đóa hoa ấy nở thêm nhiều lần hơn nữa.

    Sưu Tầm
    I love Bunny!

  2. #2
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Đến từ
    USA
    Bài gởi
    449
    Thanks
    7
    Thanked 9 Times in 8 Posts

    Default Ðề: Những chuyện ngắn hay

    Mountain Story! – Bài học từ tiếng vọng của núi.

    Mountain Story!

    “A son and his father were walking on the mountains.
    Suddenly, his son falls, hurts himself and screams: “AAAhhhhhhhhhhh!!!”
    To his surprise, he hears the voice repeating, somewhere in the mountain: “AAAhhhhhhhhhhh!!!”
    Curious, he yells: “Who are you?”
    He receives the answer: “Who are you?”
    And then he screams to the mountain: “I admire you!”
    The voice answers: “I admire you!”
    Angered at the response, he screams: “Coward!”
    He receives the answer: “Coward!”
    He looks to his father and asks: “What’s going on?”
    The father smiles and says: “My son, pay attention.”
    Again the man screams: “You are a champion!”
    The voice answers: “You are a champion!”
    The boy is surprised, but does not understand.
    Then the father explains: “People call this ECHO, but really this is LIFE.
    It gives you back everything you say or do.
    Our life is simply a reflection of our actions.
    If you want more love in the world, create more love in your heart.
    If you want more competence in your team, improve your competence.
    This relationship applies to everything, in all aspects of life;
    Life will give you back everything you have given to it.”
    YOUR LIFE IS NOT A COINCIDENCE. IT’S A REFLECTION OF YOU!”
    – Unknown Author



    Bài học từ tiếng vọng của núi.

    “Một cậu bé và cha của mình đã cùng nhau vượt qua những ngọn núi. Bỗng nhiên, cậu bé vấp ngã, cậu đau đớn kêu lên: “AAAhhhhhhhhhhh!!!”
    Cậu bé cảm thấy rất ngạc nhiên, khi nghe thấy có tiếng nói từ đâu đó ở sâu trong núi vọng lại: “AAAhhhhhhhhhhh!!!”
    Cảm thấy tò mò, cậu bé hét lên: “Bạn là ai?”
    Câu trả lời mà cậu nhận được là: “Bạn là ai?”
    Và sau đó cậu bé lại tiếp tục gào lên với ngọn núi: “Tôi rất ngưỡng mộ bạn.”
    Có tiếng đáp lại: “Tôi rất ngưỡng mộ bạn.”
    Tức giận trước câu trả lời đó, cậu ta hét to: “Thằng hèn!”
    Và câu trả lời mà cậu nhận lại là: “Thằng hèn!”
    Cậu bé quay lại nhìn cha của mình và hỏi: “Có chuyện gì đang xảy ra vậy ạ?”
    Người cha chỉ mỉm cười và nói: “Con trai à, hãy chú ý nhé!”
    Một lần nữa, ông hét lên: “Con là nhà vô địch.”
    Có giọng nói đáp lại: “Con là nhà vô địch.”
    Cậu bé vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn chưa hiểu ra điều gì.

    Sau đó, người cha mới từ từ giải thích: “Người ta gọi đó là TIẾNG VỌNG, nhưng thực chất đó lại chính là CUỘC ĐỜI. Nó trả lại cho con tất cả những gì con nói hay làm. Cuộc đời của chúng ta chỉ đơn giản là sự phản chiếu lại những hành động của chính ta mà thôi. Nếu con muốn có được nhiều tình yêu thương trên thế giới này, thì con phải tạo dựng được tình yêu từ sâu trong trái tim mình. Nếu con muốn có quyền hành trong một nhóm, thì con phải nỗ lực cải thiện năng lực của bản thân. Mối quan hệ này được áp dụng với mọi thứ, trong mọi khía cạnh của cuộc sống. Cuộc đời sẽ trả lại cho con mọi thứ mà con đã làm với nó.”

    CUỘC ĐỜI CỦA BẠN KHÔNG PHẢI LÀ MỘT SỰ TRÙNG HỢP NGẪU NHIÊN. NÓ LÀ SỰ TƯƠNG PHẢN CỦA CHÍNH BẢN THÂN BẠN.”

    Sưu Tầm từ nguồn : - http://tuuyenthanh.wordpress.com/sharing-short-stories/
    thay đổi nội dung bởi: Vy Vy, 10-30-2012 lúc 07:17 AM
    I love Bunny!

  3. #3
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Đến từ
    USA
    Bài gởi
    449
    Thanks
    7
    Thanked 9 Times in 8 Posts

    Default Ðề: Những chuyện ngắn hay

    Love and Time! – Tình Yêu và Thời Gian!

    Love and Time
    Once upon a time, there was an island where all the feelings lived: Happiness, Sadness, Knowledge, and all of the others, including Love. One day it was announced to the feelings that the island would sink, so all constructed boats and left. Except for Love.
    Love was the only one who stayed. Love wanted to hold out until the last possible moment.
    When the island had almost sunk, Love decided to ask for help.
    Richness was passing by Love in a grand boat. Love said,
    “Richness, can you take me with you?”
    Richness answered, “No, I can’t. There is a lot of gold and silver in my boat. There is no place here for you.”
    Love decided to ask Vanity who was also passing by in a beautiful vessel. “Vanity, please help me!”
    “I can’t help you, Love. You are all wet and might damage my boat,” Vanity answered.
    Sadness was close by so Love asked, “Sadness, let me go with you.”
    “Oh . . . Love, I am so sad that I need to be by myself!”
    Happiness passed by Love, too, but she was so happy that she did not even hear when Love called her.
    Suddenly, there was a voice, “Come, Love, I will take you.” It was an elder. So blessed and overjoyed, Love even forgot to ask the elder where they were going. When they arrived at dry land, the elder went her own way. Realizing how much was owed the elder,
    Love asked Knowledge, another elder, “Who Helped me?”
    “It was Time,” Knowledge answered.
    “Time?” asked Love. “But why did Time help me?”
    Knowledge smiled with deep wisdom and answered, “Because only Time is capable of understanding how valuable Love is.”


    Tình yêu và Thời gian.
    Ngày xửa ngày xưa, tất cả những cảm xúc cùng chung sống trên một hòn đảo nhỏ: Hạnh Phúc, Nỗi Buồn, Tri Thức, cùng những cảm giác khác, bao gồm cả Tình Yêu. Một ngày kia, chúng nhận thấy là hòn đảo sắp chìm xuống, vì vậy những cảm xúc nhanh chóng đóng thuyền và rời khỏi đảo. Tất cả, chỉ trừ Tình Yêu.
    Tình Yêu là cảm xúc duy nhất còn ở lại. Nó muốn cố gắng trụ lại cho tới giờ phút cuối cùng.
    Khi hòn đảo gần như chìm hẳn, Tình Yêu mới quyết định tìm kiếm sự giúp đỡ.
    Sự Giàu Có ngồi trên một con thuyền lớn, đi lướt qua chỗ của Tình Yêu. Tình Yêu đã hỏi nó: “Sự Giàu Có, anh có thể cho tôi đi cùng được không?”

    Sự Giàu Có đã trả lời, “Không được, tôi không thể cho cậu đi nhờ. Chiếc thuyền của tôi phải chở rất nhiều vàng và bạc. Ở đây không còn chỗ dành cho cậu.”
    Tình Yêu quyết định nhờ đến sự giúp đỡ khác, lúc này Kiêu Ngạo đang đi ngang qua chỗ nó bằng một con tàu tuyệt đẹp. “ Kiêu Ngạo, xin hãy giúp tôi với.”
    “Tôi không thể giúp cậu được đâu Tình Yêu ạ! Cậu đang ướt sũng và điều đó sẽ làm hỏng chiếc thuyền của tôi mất.” Kiêu Ngạo trả lời.
    Khi Nỗi Buồn tiến lại gần, Tình Yêu đã hỏi: “Nỗi Buồn, xin hãy cho tôi đi cùng.”
    “Ồ….Tình Yêu, tôi rất tiếc, nhưng tôi cần được ở một mình.”
    Hạnh Phúc cũng đi lướt qua chỗ Tình Yêu, nhưng nó quá vui vẻ, hạnh phúc nên chẳng tài nào nghe thấy lời cầu cứu của Tình Yêu.

    Đột nhiên, có một giọng nói vang lên, “Đến đây đi Tình Yêu, tôi sẽ đưa cậu đi cùng.” Người nói câu đó là một ông lão. Cảm thấy mình vô cùng may mắn, Tình Yêu mừng đến mức nó quên béng mất việc hỏi ông lão rằng họ sẽ đi đến đâu. Khi họ đặt chân đến một vùng đất khô ráo, ông lão đã bỏ đi. Tình Yêu nhận ra là nó đã chịu ơn ông lão rất nhiều.

    Tình Yêu quyết định hỏi một người lớn tuổi khác, đó chính là Tri Thức. “Người giúp đỡ cháu là ai vậy ạ?”
    “Đó là Thời Gian.” Tri Thức trả lời nó.
    “Thời Gian ạ?” Tình Yêu lại hỏi. “Nhưng tại sao Thời Gian lại giúp đỡ cháu?”
    Tri Thức với trí tuệ sâu rộng chỉ mỉm cười, đáp lại: “Bởi vì chỉ có Thời Gian mới có đủ khả năng để hiểu được giá trị đích thực của Tình Yêu.”

    Sưu Tầm
    thay đổi nội dung bởi: Vy Vy, 10-30-2012 lúc 07:09 AM
    I love Bunny!

  4. #4
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Đến từ
    USA
    Bài gởi
    449
    Thanks
    7
    Thanked 9 Times in 8 Posts

    Default Ðề: Những chuyện ngắn hay

    The 4 wives – Bốn người vợ!!

    THE 4 WIVES

    There was a rich merchant who had 4 wives. He loved the 4th wife the most and adorned her with rich robes and treated her to delicacies. He took great care of her and gave her nothing but the best.
    He also loved the 3rd wife very much. He’s very proud of her and always wanted to show off her to his friends. However, the merchant is always in great fear that she might run away with some other men.
    He too, loved his 2nd wife. She is a very considerate person, always patient and in fact is the merchant’s confidante. Whenever the merchant faced some problems, he always turned to his 2nd wife and she would always help him out and tide him through difficult times.

    Now, the merchant’s 1st wife is a very loyal partner and has made great contributions in maintaining his wealth and business as well as taking care of the household. However, the merchant did not love the first wife and although she loved him deeply, he hardly took notice of her.
    One day, the merchant fell ill. Before long, he knew that he was going to die soon. He thought of his luxurious life and told himself, “Now I have 4 wives with me. But when I die, I’ll be alone. How lonely I’ll be!”
    Thus, he asked the 4th wife, “I loved you most, endowed you with the finest clothing and showered great care over you. Now that I’m dying, will you follow me and keep me company?” “No way!” replied the 4th wife and she walked away without another word.

    The answer cut like a sharp knife right into the merchant’s heart. The sad merchant then asked the 3rd wife, “I have loved you so much for all my life. Now that I’m dying, will you follow me and keep me company?” “No!” replied the 3rd wife. “Life is so good over here! I’m going to remarry when you die!” The merchant’s heart sank and turned cold.

    He then asked the 2nd wife, “I always turned to you for help and you’ve always helped me out. Now I need your help again. When I die, will you follow me and keep me company?” “I’m sorry, I can’t help you out this time!” replied the 2nd wife. “At the very most, I can only send you to your grave.” The answer came like a bolt of thunder and the merchant was devastated.

    Then a voice called out : “I’ll leave with you. I’ll follow you no matter where you go.” The merchant looked up and there was his first wife. She was so skinny, almost like she suffered from malnutrition. Greatly grieved, the merchant said, “I should have taken much better care of you while I could have !”
    Actually, we all have 4 wives in our lives
    a. The 4th wife is our body. No matter how much time and effort we lavish in making it look good, it’ll leave us when we die.

    b. Our 3rd wife ? Our possessions, status and wealth. When we die, they all go to others.
    c. The 2nd wife is our family and friends. No matter how close they had been there for us when we’re alive, the furthest they can stay by us is up to the grave.
    d. The 1st wife is in fact our soul, often neglected in our pursuit of material, wealth and sensual pleasure.
    Guess what? It is actually the only thing that follows us wherever we go. Perhaps it’s a good idea to cultivate and strengthen it now rather than to wait until we’re on our deathbed to lament.

    Bốn người vợ!

    Chuyện kể về một thương nhân giàu có, anh ta có đến bốn người vợ. Anh ta yêu người vợ thứ tư nhất, luôn trang điểm cho cô ấy bằng những bộ trang phục lộng lẫy, và thiết đãi cô bằng những món ăn ngon. Anh dành cho người vợ này sự chăm sóc tuyệt nhất và chỉ dâng tặng cho cô những thứ tốt đẹp nhất.
    Anh ta cũng rất yêu người vợ thứ ba. Anh rất tự hào về cô vợ này, và luôn muốn đem vợ ra để khoe với đám bạn của mình. Tuy nhiên, anh ta cũng luôn cảm thấy lo sợ, một lúc nào đó, cô ấy sẽ bỏ đi cùng với một người khác.

    Anh ta cũng yêu thương cô vợ thứ hai. Đó là một người phụ nữ cẩn thận, chu đáo, luôn kiên nhẫn, và trên thực tế, cô là người thân cận nhất với anh. Bất cứ khi nào vị thương nhân này phải đối mặt với những chuyện rắc rối, anh ta sẽ tìm đến cô vợ thứ hai và cô ta sẽ luôn ở bên để giúp anh ta chống đỡ và vượt qua những thời điểm khó khăn gian khổ.

    Giờ đây, người vợ đầu tiên là một đối tác rất trung thành, và cô đã có những đóng góp rất lớn trong việc duy trì sự giàu có và công việc kinh doanh của anh ta, cũng như đã chăm lo rất tốt cho các công việc trong gia đình. Tuy nhiên, vị thương nhân này lại chẳng hề yêu quý người vợ cả, và dù cho cô yêu anh sâu đậm đến nhường nào, anh ta vẫn chẳng hề để tâm đến cô.

    Một ngày kia, vị thương nhân đổ bệnh. Trước đó rất lâu, anh đã biết rằng mình sẽ không qua khỏi. Anh ta nghĩ về cuộc sống giàu sang của mình và tự nhủ: “Lúc này đây ta có đến bốn bà vợ. Nhưng khi ta chết, ta sẽ chỉ có một mình. Như thế thì thật cô đơn biết chừng nào!”

    Vì thế, anh ta đã hỏi người vợ thứ tư: “Tôi đã yêu em nhất, đã dành cho em những bộ trang phục và sự chăm sóc tuyệt vời nhất. Giờ tôi sắp chết, liệu em có chịu đi cùng tôi và luôn ở bên tôi hay không?” “Không bao giờ.” Là câu trả lời của người vợ thứ tư, và cô ta đã bỏ đi mà không hề nói thêm điều gì khác, dù chỉ là một từ.

    Câu trả lời đó như một lưỡi dao sắc nhọn cứa mạnh vào tim của vị thương nhân. Anh thấy rất đau khổ, sau đó anh đã hỏi người vợ thứ ba: “Trong suốt cuộc đời của mình, tôi đã rất yêu em. Giờ tôi sắp rời bỏ thế gian này, liệu em có chịu đi cùng tôi và ở bên cạnh tôi mãi m chăng?” “Không.” Người vợ thứ ba trả lời. “Cuộc sống ở đây tốt hơn nhiều, khi anh chết, tôi sẽ tái hôn.” Trái tim của vị thương nhân như chết lặng đi và trở nên buốt giá.

    Sau đó anh ta hỏi người vợ thứ hai: “Tôi đã luôn tìm đến em khi cần đến sự hỗ trợ, và em đã luôn giúp tôi vượt qua. Giờ tôi cần sự trợ giúp của em thêm một lần nữa. Khi tôi chết đi, liệu em có thể theo tôi và ở bên tôi mãi mãi hay không?” “Em rất tiếc, giờ em không thể giúp được gì cho anh nữa.” Người vợ thứ hai đáp lại. “Những gì em có thể làm cho anh lúc này chỉ là đưa tiễn anh đến mộ của mình.” Câu trả lời ấy như một tia sét giáng xuống, làm tan vỡ trái tim của vị thương nhân.
    Một giọng nói cất lên ngay sau đó: “Em sẽ đi với anh. Em sẽ theo anh đến bất cứ đâu.” Vị thương nhân ngước nhìn và nhận ra người vợ cả của mình. Trông cô ấy thật gầy yếu biết bao, gần giống như người bị suy dinh dưỡng vậy. Vô cùng đau khổ, vị thương nhân nói: “Đáng lẽ ra anh nên chăm sóc cho em tốt hơn trong khi anh còn có thể làm được điều đó.”

    Trên thực tế, tất cả chúng ta đều có bốn người vợ trong cuộc đời của mình.

    a. Người vợ thứ tư chính là cơ thể của ta. Bất kể là ta đã bỏ ra bao nhiêu thời gian và công sức, tiền của để khiến nó trông đẹp hơn, thì nó cũng sẽ biến mất khi chúng ta rời bỏ thế gian này.
    b. Người vợ thứ ba của ta? Đó chính là tình trạng và mức độ tài sản ta sở hữu. Khi chúng ta mất, tất cả những thứ ấy sẽ rơi vào tay người khác.
    c. Người vợ thứ hai là gia đình và bạn bè của ta. Bất kể là khi còn sống ta và họ thân thiết đến mức nào, thì khi ta ra đi, họ cũng chỉ có thể đưa tiễn ta xuống mộ.
    d. Còn người vợ cả, trong đời thực, cô ấy chính là tâm hồn của ta, và thường bị bỏ quên trong khi ta mải đeo đuổi theo những giá trị vật chất, của cải giàu có, và cả những đam mê nhục dục.

    Thử nghĩ mà xem? Đó là điều duy nhất thực sự theo ta đi đến bất cứ nơi đâu. Có lẽ đó là một ý tưởng tốt để ta có thể nuôi dưỡng và chăm sóc cho tâm hồn mình tốt hơn ngay từ bây giờ, chứ không phải đợi cho đến khi ta phải nằm trên giường bệnh mới than vãn, hối tiếc.

    Sưu Tầm từ nguồn : - http://tuuyenthanh.wordpress.com/sharing-short-stories/
    thay đổi nội dung bởi: Vy Vy, 10-30-2012 lúc 07:16 AM
    I love Bunny!

  5. #5
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Đến từ
    USA
    Bài gởi
    449
    Thanks
    7
    Thanked 9 Times in 8 Posts

    Default Ðề: Những chuyện ngắn hay

    TRUYỆN RẤT NGẮN, HAY, NGẬM NGÙI....


    .

    1. Mẹ tôi! (Vương thị Vân Anh)
    Mẹ tần tảo cho tôi khôn lớn, vai Mẹ nặng hơn khi tôi vào đại học.
    Ba năm đại học xa nhà, tuần nào tôi cũng viết thư cho Mẹ, Mẹ cầm thư tôi mà rớt nước mắt, vui thật nhiều nhưng Mẹ tôi có biết tôi nói gì với Mẹ đâu.
    Mẹ tôi không biết chữ!

    2. Lòng Mẹ (Kangtakhoa)
    Nhà nghèo, chạy vay mãi mới được xuất hợp tác lao động, Thanh coi đó như cách duy nhứt để giúp đở gia đình. Nhưng ảo mộng chóng tan. Xứ người chẳng phải là thiên đường. Thanh chỉ còn biết làm quần quật và dành dụm từng đồng. Để nhà khỏi buồn, trong thư Thanh tô vẽ về một cuộc sống chỉ có trong mơ.
    Ngày về, mọi người mừng rỡ nhận quà, Thanh lại tiếp tục nói về cuộc sống trong mơ.
    Đêm. Chỉ có Mẹ. Hết nắn tay, nắn chân Thanh rồi Mẹ lại sụt sùi. Thanh nghẹn ngào khi nghe Mẹ nói: "Dối Mẹ làm gì! Giơ xương thế kia thì làm sao mà sung sướng được hở con!"

    3. Khóc dùm
    Cô bé đi học về muộn, ba mẹ rất lo.
    Khi thấy cô về, ba mẹ hỏi xem con đã đi đâu và làm gì?
    - Con dừng lại giúp bạn con ạ. Xe đạp của bạn ấy bị hỏng.
    - Nhưng con đâu có biết sửa xe?
    - Đúng ạ, nhưng con dừng lại để giúp bạn ấy khóc.
    Cũng như cô bé đó, không phải ai trong chúng ta cũng biết sửa xe đạp. Nhưng chúng ta biết chia sẻ những nỗi lo âu và sợ hãi. Cuộc sống là một con đường rất dài, sẽ còn nhiều lần gặp cảnh "hỏng xe" lắm. Chúng ta hãy cùng nhau chia sẻ và an ủi (?)

    4. Sống ở đời (Phạm Quốc)
    Từ hồi còn học trung học, cha tôi có thói quen vặn đồng hồ chạy nhanh năm phút. Rồi vào đại học, ra trường, đi tìm việt làm, lập gia đình... cha tôi vẫn giữ thói quen như thế. Cha dạy tôi: "Phải luôn tôn trọng giờ giấc, và đừng để ai khó chịu vì mình chậm trể con ạ".

    Năm ngoái được thăng chức giám đốc, cha thay đổi thói quen đột ngột: cha vặn đồng cho chạy chậm năm phút. Tôi thắc mắc, hỏi tại sao, cha trả lời: "Phải nghiêm khắc với chính mình nhưng lại dễ dàng với người khác con ạ!"

    5. Bi kịch (Huỳnh Thanh Vân)
    Sạp anh chị ít khách vãng lai. ế ẩm, vốn cạn dần, nợ nần chồng chất. Anh mượn rượu giải sầu, sanh tật đánh vợ. Chịu đòn không thấu, chị làm đơn ly hôn. Bạn bè giải hoà, góp tiền cho chị mượn vốn không lãi. Chị bỏ hàng, chia giá sỉ cho người bán lẻ đầu chợ, nhờ vậy đắt khách. Anh bỏ rượu, giúp vợ tần tảo năm, sáu năm dài, nợ trả xong, nhà có đồng ra đồng vào, con cái học giỏi. Chị vui chưa kịp nở nụ cười, cơn đau ập đến... Cầm đơn thuốc trong tay chị ước gì mình dốt, không biết đọc hai chữ: ung thư.

    6. Đôi mắt
    Có một cô gái không may bị mù, quen biết một chàng trai, 2 người cùng yêu nhau,
    đến một ngày cô gái nói với chàng trai: "Khi nào em nhìn thấy được thế giới, em sẽ lấy anh". Rồi đến một ngày kia cô gái được phẩu thuật mắt và cô đã nhìn thấy được ánh sáng. Chàng trai hỏi: "Bây giờ em đã thấy được cả thế giới, em sẽ lấy anh chứ?"

    Cô gái bị ngẩn ngơ choáng váng khi thấy chàng trai cũng bị mù như mình. Cô ta từ chối anh. Chàng trai ra đi trong nước mắt và nhắn lại rằng: "Hãy giữ gìn cẩn thận đôi mắt của mình em nhé, vì đó là món quà cuối cùng anh có thể tặng em".

    7. Điện thoại (Võ Thành An)
    Nhà không có điện thoại, anh Hai đi làm xa muốn thăm Mẹ phải gọi nhờ nhà hàng xóm. Người hàng xóm không vui lòng nhưng chẳng nói ra. Anh Hai ngại nên những cuộc gọi về cứ thưa dần.
    Mẹ dành dụm tiền, nhà mắc được điện thoại. Cũng có khi do bận việc nên cả tuần anh Hai mới gọi về một lần. Từ ngày nhà có điện thoại Mẹ ít đi đâu, làm gì cũng loay hoay bên chiếc máy. Có người hỏi lý do, Mẹ nói: "Sợ thằng Hai gọi về mà không gặp được".

    8. Nghịch lý(Văn Triều)
    Thanh minh. Bàn chuyện cải mộ Mẹ, anh Hai nói:
    - Tôi góp một phần.
    - Tôi một phần.
    - Tôi cũng một phần.
    Thím Tư chen vào, như đùa như thật:
    - Chú Út hai phần mới phải. Anh Tư đâu hưởng gì đâu?!
    Chợt nhớ lúc nhỏ, mấy anh em ngủ chung với Mẹ. Đêm, muổi vào mùng cắn Mẹ. Mẹ không đập, sợ hụt, cứ để muổi cắn Mẹ no rồi sẽ không cắn các con.
    Ôi! Tình yêu của Mẹ là thế. Có chia phần bao giờ đâu!

    9.Tóc sâu (Song Khê)
    Sáu tuổi.
    Tôi
    vc tay trong vườn tóc ngoai, reo vang: "Con tìm được sợi trắng rồi!".
    Mười tuổi. Tôi cột - mở búi tóc của ngoại, phụng phịu: "Mấy sợi bạc con nhổ hết hồi hôm kia, bữa nay lại chui ra nữa!".
    Mười lăm tuổi. Tôi vừa chạy ra cửa vừa nài nỉ: "Cho con đi chơi một chút đi ngoại. Lát nữa hãy nhổ tóc sâu".
    Mười tám tuổi. Tôi nhìn lên mái tóc ngoại trắng phơ, bất động trong bức ảnh cao cao, rưng rưng thắp một điều ước.

    10. Tiền mừng tuổi (Trương Đình Dạ Vĩnh)
    Năm bảy tuổi, Mẹ bảo đưa tiền Mẹ cất cho ... Nó đếm mấy chục ngàn tiền lì xì rồi miễn cưỡng đưa Mẹ cất giùm vì trước kia không bao giờ thấy Mẹ trả lại.
    Năm mười tuổi, nó lén cất tiền không cho Mẹ biết.
    Mười tám tuổi, nó mang nổi nhớ quê hương bước vào đại học ở tận miền trong xa xôi.
    Tết. Ký túc xá vắng hoe. Phương bắc xa xôi nó không về được. Nó nằm co trên giường cm giấy nhận tiền của Mẹ mà thấy ân hận, xót xa.

    11. Khóc (Bùi Phương Mai)
    Vừa sinh ra đã vào trại mồ côi, trừ tiếng khóc chào đời, chồng tôi không hề khóc thêm lần nào nữa.
    Năm hai mươi tuổi, qua nhiều khó khăn anh tìm được Mẹ, nhưng vì danh giá gia đình và hạnh phúc hiện tại, một lần nữa bà đành chối bỏ con. Anh ngạo nghễ ra đi, không rơi một giọt lệ.

    Hôm nay 40 tuổi, đọc tin Mẹ đăng báo tìm con, anh chợt khóc. Hỏi tại sao khóc. Anh nói:
    - Tội nghiệp Mẹ, 40 năm qua chắc Mẹ còn khổ tâm hơn anh.

    12. Nói dối (D.A.D)
    Ngày đó nhà nghèo Cha mất, Mẹ tần tảo nhưng không đủ ăn. Để con có bữa ngon, Mẹ gởi con về giổ họ. Giữa đám cúng đông vui, chẳng ai đoái hoài, con bơ vơ lạc lõng... Về nhà Mẹ hỏi con né tránh: "Dạ vui! Cô bác mừng con...!!!".

    Lớn lên, con đi làm xa, tạm gọi là thành đạt. Ngày giỗ họ con về cùng con trẻ, mọi người vui gặp gỡ, chăm sóc đủ điều, từ miếng ăn, chiếc bánh...
    Về nhà nhìn ảnh Mẹ con thấy lòng rưng rưng.

    13. Chung riêng (Nga Miên)
    Chung một con ngõ hẹp, hai nhà chung một vách ngăn. Hai đứa chơi thân từ nhỏ, chung trường chung lớp, ngồi
    chung bàn, đi về chung lối. Chơi chung trò chơi trẻ nhỏ, cùng khóc cùng cười, chung cả số lần bị đánh đòn do hai đứa mãi chơi. Đi qua tuổi thơ với chung những kỷ niệm rồi cùng lớn lên...

    Uống chung một ly rượu mừng, chụp chung tấm ảnh... cuối cùng khi anh là chú rễ còn em chỉ là khách mời. Từ nay, hai đứa sẽ không còn có gì chung nữa, anh giờ là riêng của người ta...

    14. Tình già (Nguyễn Thái Sơn)
    Đêm tối đen.Tiếng con chim cú kêu đâu đó ngoài cây bàng. Ông khó ở trong mìnhđã mấy hôm. Bà lọ mọ tìm cây são rồi đẩy đưa bâng quơ trong vòm lá. Con chim cú vỗ cánh bay. Một hạt bụi sa vào mắt bà...

    Ông trách: "Nó kêu mỏi miệng rồi nó đi, bà đuổi làm gì cho khổ con mắt vậy?". Hạt bụi cộm lắm nhưng bà không thấy đau; móm mém cười, bà đáp: "Lỡ ông bỏ tôi lại thì sao?".

    15. Ngày sinh nhật đầu tiên (Xuân Vy)
    Tối nay bé buồn xo. Mẹ gặng mãi, bé nũng nịu: "Hôm qua, sinh nhật cái Na, nó được tặng nhiều đồ chơi đẹp! Sao con không có sinh nhật, Mẹ nhỉ?". Mẹ lặng thinh mắt đỏ hoe! Sợ Mẹ khóc, bé vỗ về: "Đừng khóc Mẹ nhỉ! Bé không đòi sinh nhật nữa đâu!". Bỗng nhiên, Mẹ ôm chầm lấy bé nức nở. Bé ngơ ngác rồi khóc ào theo.

    ... Ngày ấy, cái ngày mà toà án buộc người đàn ông phải đợi cho bé đủ 12 tháng tuổi mới ký quyết định ly hôn. Và ngày sinh nhật đầu tiên của bé đúng vào ngày Mẹ bồng bé chết lặng giữa chốn pháp đình.

    16. Mưa đầu mùa (Nguyễn Thanh Xuân)
    Những cơn mưa đầu mùa thường ập đến bất ngờ, nước tuôn xối xả. Hàng hiên nhà tôi đầy ngươi đến trú mưa, ồn ào như chợ vỡ, nhất là cánh bán hàng rong. Tôi thật bực mình vì công việc của tôi cần sự yên tĩnh.
    Mẹ thì khác, những lúc ấy bà vui như "cá gặp nước", những kỷ niệm vui buồn ngày xưa với gánh hàng của bà ngày xưa như không bao giờ dứt. Có lúc bà còn hào phóng mua hết những thức ăn ế ẩm của họ, dù sau đó không sao dùng hết phải đem cho đi. Tôi tỏ ý khó chịu, Mẹ chỉ cười buồn bảo: "Những thứ ấy đã một thời nuôi con khôn lớn đó...".
    Tôi nhớ lại những cơn mưa đầu mùa ngày trước, Mẹ gánh hàng về ôm tôi khóc, chợt thấy chạnh lòng...

    17. Vợ chồng (Tùy Nghi)
    Mỗi lần du lịch, anh vẫn bật cười vì tính nhát gan của chị. Xe qua đèo: sợ. Lên núi cao: sợ. Biển sóng lớn: sợ. Những lúc ấy anh lại ôm lấy chị, vỗ về:
    - Đừng sợ, có anh đây. Em hãy can
    đảm lên nào!

    Công ty phá sản. Từ cương vị giám đốc, anh quay về với hai bàn tay trắng. Anh hốc hác, suy sụp. Chị dịu dàng ôm anh vào lòng, xoa xoa mái tóc:
    - Đừng tuyệt vọng, anh còn có em mà. Hãy can đảm nhé anh!


    18. Những chiếc bao lì xì
    Ba Mẹ làm lớn, tết đến tôi được nhận nhiều bao lì xì đỏ thật đẹp với lời chúc học giỏi và chóng lớn. Những bao lì xì xé ra tôi mua đồ chơi và tiền bỏ đầy con heo đất.
    Chiều, thấy thằng con dì Ba cầm thật nhiều bao lì xì. Tôi hỏi: "Mầy được bao nhiêu?"
    Nó đáp; "Em nhặt ở sọt rác nhà anh 50 cái bao không".

    19. Phần cô (H.M.N.)
    Sinh nhât cô giáo, cả lớp mang tặng cô nào hoa, nào vải may áo dài...
    Giở gói quà của Hằng ra ngạc nhiên thấy một củ khoai và một bông hồng. Hồn nhiên, Hằng bảo: "Ngày nào em cũng được ăn khoai lang nướng ngon lắm cô ạ. Chắc cô chưa bao giờ được ăn?".
    Hỏi dò mới biết ba mẹ Hằng mất sớm, nhà em phải ở ngoài triền đê, một mình vất vả nuôi hai em. Quà của Hằng là bữa trưa mà em dành phần cho cô giáo.

    20. Đi thi (Ngô thị Thu Vân)
    Chị Hai đi thi đệ thất. Ba thức dậy từ tờ mờ chở chị đi trên chiếc xe đạp cũ. Chị Hai đậu thủ khoa. Má bảo: "Nhờ Ba mầy mát tay". Từ đó, lần lượt tới anh Ba rồi cô Út- cấp II, cấp III, tú tài, đại học. Đứa nào cũng một tay Ba dắt đi thi. Giờ cả ba đều thành đạt.

    ...Buổi sáng trời se lạnh. Ba chuẩn bị đi thi "Hội thi sức khoẻ người cao tuổi". Má nhìn Ba ái ngại. "Để tôi gọi taxi. Tụi nhỏ đều bận cả".
    Buổi tối Má hỏi: "Ông thi sao rồỉ". Ba cười xoà bảo: "Rớt".
    I love Bunny!

  6. #6
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Đến từ
    USA
    Bài gởi
    449
    Thanks
    7
    Thanked 9 Times in 8 Posts

    Default Ðề: Những chuyện ngắn hay

    3 chuyện tình : Tình Bạn, Tình Mẹ, Tình Người






    Tình Bạn : Tại sao anh khóc?
    Một anh nọ đến gõ cửa nhà anh bạn Bedouin để nhờ vả:
    “Tôi muốn anh cho tôi mượn bốn ngàn dinar vì tôi phải trả nợ. Anh giúp tôi được không?”
    Anh bạn bảo vợ gom hết mọi thứ giá trị họ đang có, nhưng cũng không đủ. Hai vợ chồng phải đi mượn hàng xóm cho tới khi gom đủ số tiền.
    Khi anh nọ đi rồi, vợ thấy chồng mình khóc.
    “Sao anh lại buồn? Giờ đến lượt hai vợ chồng mình lại nợ hàng xóm, có phải anh sợ mình không trả nợ nổi?”
    “Chẳng phải vậy đâu! Anh khóc vì anh ấy là người anh rất quý mến, vậy mà anh chẳng hề biết anh ấy gặp hoạn nạn. Anh chỉ nhớ tới anh ấy khi anh ấy đến gõ cửa hỏi mượn tiền.”

    Tình Mẹ : Không chịu buông tay!
    Vài năm về trước, vào một ngày mùa hè , một cậu bé quyết định đi bơi ở con sông gần nhà. Trời thì nóng mà nước sông thì mát, cậu mừng rỡ nhảy ào xuống, bơi ra giữa sông mà không để ý rằng một con cá sấu đang bơi lại phía sau!
    Cùng lúc đó, mẹ cậu bé đang ở trong nhà và khi nhìn ra cửa sổ, bà hoảng hốt khi thấy con cá sấu tiến ngày càng gần cậu con trai hơn! Hoảng sợ tột độ, bà mẹ lao ra, nhanh gấp nhiều lần cậu bé khi cậu chạy đi bơi, vừa chạy, vừa hét gọi con trai. Nghe tiếng mẹ gọi, cậu phát hiện ra con cá sấu và bơi ngược trở lại về phía bờ. Nhưng quá muộn, đúng khi cậu bơi tới bờ thì cũng là lúc con cá sấu đớp được chân cậu! Từ trên bờ, người mẹ chậm một giây, chộp lấy cánh tay cậu. Và bắt đầu một trận kéo co không cân sức. Con cá sấu khoẻ hơn người mẹ rất nhiều, nhưng người mẹ còn quá nhiều tình thương và không thể buông tay.Lúc đó, một bác nông dân đi qua, nghe tiếng kêu cứu của người mẹ nên đã vội vã lấy một chiếc gậy to ra cùng chiến đấu với con cá sấu! Con cá sấu đành thả chân cậu bé ra.Sau hàng tuần, hàng tuần trong bệnh viện, cậu bé đã được cứu sống. Nhưng chân cậu có một vết sẹo rất to, trông rất khủng khiếp – bằng chứng của lần bị cá sấu tấn công.Một phóng viên tới gặp cậu bé khi cậu đã hoàn toàn bình phục. Phóng viên này hỏi cậu bé có thể cho xem vết sẹo được không. Cậu bé kéo ống quần lên, để lộ vết sẹo cho phóng viên chụp ảnh. Và phóng viên nọ đã nói rằng vết sẹo này cậu bé sẽ không thể nào quên!- Không đâu, hãy nhìn tay cháu đã! – cậu bé nói rồi kéo tay áo lên. Trên tay áo của cậu là một vết sẹo to, thậm chí còn sâu hơn cùng với những vết cào xước rất đậm và kéo dài do móng tay của mẹ cậu – khi người mẹ dồn tất cả sức lực và yêu thương đễ giữ lại đứa con trai yêu quý. Cậu bé nói với phóng viên:- Chính vết sẹo này cháu mới không bao giờ quên được! Và cháu tự hào về nó, tự hào vì mẹ cháu đã không chịu buông tay.Trong cuộc sống những người cha – người mẹ luôn như thế đấy, họ yêu đứa con của mình bằng cả trái tim và chấp nhận hy sinh, chấp nhận đau đớn và níu giữ lấy ngay cả những hy vọng nhỏ nhoi, mong manh nhất chỉ cần đứa con mình được sống, được no đủ và êm ấm.
    Bất cứ người cha, người mẹ nào cũng sẽ không bao giờ buông tay khi con mình đang ở trong tận cùng hiểm nguy. Nơi bình yên nhất, chính là trong vòng tay gia đình thân yêu!
    Gia đình chính là nơi bình yên và luôn dang tay che chở ta. Là nơi ta tìm về khi mệt nhòai trên con đường đời đầy rẫy chông gai.






    Tình Người : Tiếng đóng cửa
    Tôi mới chuyển đến nơi ở mới, cứ gần nửa đêm đang lúc ngủ ngon, tôi bị thức giấc vì tiếng đóng cửa rất mạnh ở lầu trên và tiếng chân lộp cộp rất khó chịu.
    Nhiều ngày kế tiếp nhau, vẫn tiếng đóng cửa và tiếng dép vào đúng giờ ấy khiến tôi không sao chịu nổi.
    Mẹ tôi khuyên: "Thôi con à, chúng ta mới đến, con đừng vội, kẻo làm mất lòng hàng xóm".
    Tôi đem chuyện ra than thở với mấy người trong xóm. Có người khuyên: "Bà và chị cố gắng chịu đựng tiếng đóng cửa đó một thời gian. Chắc sẽ không lâu đâu..."
    Rồi người ấy nói tiếp: "... Nửa năm trước, người cha bị tai nạn xe qua đời; người mẹ bị ung thư, liệt giường, không đi lại được. Tiếng đóng cửa đó là của người con. Hoàn cảnh khá đáng thương, xin bà và chị thông cảm!
    Cậu thanh niên này mới chỉ độ 16 tuổi. Tôi tự nhủ: "Trẻ người non dạ, cố chịu đựng thôi".
    Thế nhưng, tiếng đóng cửa vẫn tiếp tục xảy ra. Tôi quyết định lên lầu nhắc nhở.
    Cậu bé mở cửa, hốt hoảng xin lỗi: "Dì thứ lỗi, cháu sẽ cố gắng cẩn thận hơn..."
    Thế nhưng, cứ khi tôi vừa thiu thiu giấc ngủ, tiếng đóng cửa quen thuộc lại vang lên đập vào tai tôi như thách thức.
    Mẹ tôi an ủi: "Ráng đi con, có lẽ nó quen rồi! Từ từ mới sửa được..."
    Rồi khoảng một tháng sau, đúng như lời mẹ nói, tiếng đóng cửa đột nhiên biến mất.
    Tôi nằm trên giường nín thở lắng tai nghe, tiếng khép cửa thật nhỏ, và bước chân nhẹ nhàng cẩn thận.
    Tôi nói với mẹ: "Mẹ nói đúng thật!"
    Nhưng tôi bỗng bất ngờ… khi thấy hai mắt mẹ tôi ngấn lệ.
    Mẹ tôi nghẹn ngào nói: "Mẹ thằng bé trên lầu đã ra đi rồi, tội nghiệp thằng bé, ban ngày đi học, đêm đến quán chạy bàn.
    Nó cố gắng đi làm thêm để kiếm tiền chạy chữa cho mẹ, nhưng rồi bà ấy vẫn không qua khỏi
    Trong tình hàng xóm, tôi sắp xếp thời gian viếng xác người phụ nữ ấy.
    Cậu bé cúi thấp đầu, tiến đến gần tôi và nói: "Dì! Nhiều lần cháu làm Dì mất ngủ, cháu xin Dì tha lỗi".
    Rồi cậu nói trong tiếng nấc: "Mẹ cháu mỗi ngày một yếu, nói không được, nghe không rõ, cháu đóng cửa mạnh để mẹ biết cháu đã về, có thế bà mới an tâm ngủ, Nay mẹ cháu không còn nữa, Dì ạ..."
    Nghe câu chuyện, tôi bỗng cảm thấy như bị ù tai, lệ từ hai khóe mắt tôi bỗng tuôn trào ra...Tôi thấy mình quả là vô tâm, thiếu cảm thông với hoàn cảnh của người khác.
    Cảm thông là tối cần trong các mối quan hệ và lòng khoan dung là quà tặng đáng giá nhất trên đời.
    Xin Bạn đừng bao giờ khép lại lòng mình,
    Cầu mong cho con người chúng ta luôn hướng đến một nhịp đập trái tim quảng đại, tấm lòng vị tha, nhân ái, vượt qua những suy nghĩ tầm thường, để mặc lấy tâm tình yêu thương.
    Tạo Hóa ban tặng riêng chỉ có ở "Con Người"...



    I love Bunny!

  7. #7
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Tuổi
    37
    Bài gởi
    354
    Thanks
    0
    Thanked 5 Times in 5 Posts

    Default Ðề: Những chuyện ngắn hay

    Ước mơ

    Mẹ nghèo đi ở mướn. Con nhỏ chạy chơi với "cậu chủ" cùng lứa. Chơi trò cưỡi ngựa: nó luôn làm ngựa, cậu chủ cưỡi lên lưng. Ngựa phi, ngựa phi vòng vòng, tấm lưng nhỏ oằn cong. Mẹ nhìn rưng rưng nước mắt.

    Đêm về, thoa lưng con, mẹ hỏi:

    - Sao con không đổi làm chủ ấy ?

    Đứa trẻ bảo:

    - Con thích cưỡi ngựa thật chứ không thích cưỡi ngựa người.

    Mẹ ừ mà lòng chạnh xót xa



    Điều không đơn giản


    Chị lấy chồng. Anh là người thành đạt và giàu có. Thời gian rảnh, chị chỉ lo giữ gìn vóc dáng và săn sóc sắc đẹp. Bạn bè ai cũng ganh tị với anh.

    Cơm tối. Anh cười: " Lâu quá rồi thấy thèm món bó xôi xào của em ".

    Chị nhìn anh, giật mình. Món bó xôi hồi xưa chị xào, mềm mụp. Lâu rồi chị chưa vào bếp



    Đổi thay

    Năm nhất:
    Cả khu nhà trọ sinh viên chỉ có vài chiếc xe máy. Chị vui vẻ đi xe đạp, quần áo giản dị và chơi với đám bạn “đồng hội đồng thuyền”.

    Năm hai:
    Xe máy rẻ, khu nhà trọ có vài người đã không đi xe đạp nữa. Chị vẫn như cũ.

    Năm ba:
    Chỉ còn hai đứa đi xe đạp. Chị chỉ mỉm cười.

    Năm tư:
    Chị có xe máy. Nhưng không còn chơi với người bạn “đồng hội đồng thuyền” ngày xưa và ăn bận thật “mốt”. Chị không còn là chị nữa…



    Đành thôi

    Ngày đó, yêu em mà không dám nói. Cứ chiều chiều tan lớp, ngồi đợi em về trong một góc quán cà phê đầu ngõ. Em thôi không học nữa. Tôi quyết định viết thư tỏ tình. Thư viết chưa xong, em theo chồng xa xứ. Lá thư tình viết dở dang tôi còn giữ đến tận bây giờ.

    Sáng qua, ngồi trên ghế xử ly hôn, ngỡ ngàng thấy em ôm con ngồi bên dưới, mắt đỏ hoe. Tối về, lục lại trang thư cũ định viết tiếp. Tìm mãi, không có cây bút nào trùng với màu mực cũ…

    Tình thu
    Mùa thu. Lá rơi. Với anh, những chiếc lá thu mang đến những cảm xúc dạt dào. Các bài thơ tặng em đều phảng phất vẻ lãng mạn của từng chiếc lá thu.
    Một chiều thu, em đi bên anh nước mắt lưng tròng. Anh, lệ chảy ngược vào trong. Trái tim đầy ắp thương yêu chẳng thể làm gì trước giòng đời xoáy lốc. Em theo chồng bay về phương trời xa lạ, bỏ anh một mình, xót xa.
    Lá rơi, lá rơi, rồi lá lại rơi. Trong thơ anh giờ chỉ còn bàng bạc nỗi buồn của một chiều thu ảm đạm


    Sinh nhật
    Chồng mất. Vốn kiến thức đã mai một không kiếm đủ việc làm. Chị xin vào làm công cho một cửa hàng bánh ngọt trong thành phố. Khách ra vào tấp nập, người chọn kiểu này, kẻ chỉ kiểu kia. Mệt, đói, nhưng chị vẫn phải tươi cười.
    Khuya, chị trở về nhà. Bếp núc lạnh tanh. Đứa nhỏ hâm hấp nóng…Thằng anh nghèn nghẹn: ”Buổi chiều con đưa em đi công viên, hôm nay sinh nhật em”.
    Chị ôm con vào lòng, rơi nước mắt. Từ ngày anh mất, gia đình chưa có một bữa cơm chung.


    Sợ
    Anh lớn hơn nàng trên con giáp. Sợ nàng sau này ngán ngẩm cảnh chồng già vợ trẻ, anh dằn lòng nói lời chia tay. Nàng nước mắt lưng tròng.
    Ba năm sau, nàng lên xe hoa. Chồng nàng bằng tuổi anh.
    - Sao ngày xưa em không giữ anh lại?
    Giọng anh đầy tiếc nuối, trách móc. Nàng nhìn anh trân trối:
    - Cứ nghĩ anh không muốn cưới em.



    Quà sinh nhật
    Hôm đó, có việc không vui ở cơ quan, tôi bực dọc ra về. Thằng Tí hớn hở chạy ra :
    - Ba cho con xin mười nghìn.
    - Không có! Tôi quát, nó thút thít chạy vào nhà.
    Bữa cơm tối chẳng ngon chút nào. Tôi đi ngủ sớm nhưng vẫn trằn trọc mãi với chuyện bực dọc ở cơ quan. Cu Tí lặng lẽ đến bên :
    - Con mừng sinh nhật ba, - nó ngập ngừng – con không có tiền – nó đưa gói quà - một cái thiệp giấy vẽ lem luốc với hàng chữ nắn nót “Happy Birthday”



    Phần cô
    Sinh nhật cô giáo, học sinh tặng cô nào hoa, nào vải may áo dài...
    Mở gói quà của Hằng ra, cô ngạc nhiên thấy một củ khoai và một bông hồng. Hồn nhiên, Hằng bảo:
    - Ngày nào em cũng ăn khoai lang nướng, ngon lắm cô ạ. Chắc cô chưa ăn bao giờ?
    Hỏi dò mới biết ba mẹ Hằng mất sớm, nhà em phải ở ngoài triền đê, một mình vất vả nuôi hai em. Quà của Hằng là bữa trưa mà em dành phần cho cô.


    Ngày thứ Bảy
    Thuở bé tôi luôn luôn chờ đợi ngày thứ bảy. Vì đó là ngày ba tôi thường đưa cả nhà đi ăn tối; đi xem phim. Đến tuổi dậy thì, ngày thứ bảy càng đáng yêu hơn vì đó là ngày tôi đến nơi hẹn với người yêu. Khi lập gia đình, tôi cũng mong ngày thứ bảy để được nghỉ việc, được giặt ủi quần áo, dọn dẹp nhà cửa… Và bây giờ tôi sợ ngày thứ bảy! Đó là ngày chồng tôi họp bạn nhậu, con tôi hẹn với người yêu, tôi hoàn toàn cô đơn.


    Nắm tay
    Con gái đi chơi tối về muộn, chị mắng, nó chỉ cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi nhưng lại cười tủm tỉm. Chị ngạc nhiên. Tối, nó rúc đầu vào lòng chị, khẽ bảo:
    - Mẹ ơi, con đã nắm tay một người.
    Chị gật đầu:
    - Phải nắm chặt nghe con, nếu bạn trai con là một người tốt.
    Ngày xưa, cũng bằng tuổi con, chị yêu và đã được yêu. Chị cũng đã biết cái cảm giác lần đầu tiên nắm tay người khác phái. Cảm giác run rẩy nhưng hạnh phúc đến rạng ngời mà sau này không bao giờ thấy lại. Anh còn bảo:
    - Đã nắm tay em rồi, anh sẽ nắm thật chặt. Anh sẽ giữ em cho riêng mình.
    Lúc đó, chị đã khóc...
    Bây giờ chị lại nghĩ về anh. Anh nắm tay chị chặt quá, chặt quá... làm chị bức bối. Chị phải tự buông lỏng tay mình, để đến ngày lên xe hoa, nắm tay chị lại là một người khác.
    Con gái chị vẫn còn cười rạng rỡ, hai tay cứ đan vào nhau như muốn tìm lại cảm giác được nắm tay. Thương mình rồi thương con, quay sang phía tường trắng, chị khẽ thở dài muốn nói với con:
    - Nhưng đừng nắm chặt quá. Mẹ sợ...



    Lý Do
    Nó thấy trong ví anh có tấm ảnh mờ nhạt của một phụ nữ, tuổi khoảng chừng 25. Nó cầm lấy và nhận xét:
    - Bạn anh đấy à! Xấu quá...
    Anh không nói gì, nhét vội tấm ảnh vào ví và ra về với dáng điệu buồn bã.
    Mười ngày, hai mươi ngày và cả tháng, anh vẫn không đến nhà nó, nó chẳng hiểu lý do gì? Giận anh nhưng nhớ anh. Nó quyết định tìm đến nhà anh.
    Vừa vào đến cửa nhà, nó chợt giật mình vì tấm ảnh thân thuộc kia nằm ngay trên bàn thờ với khói hương nghi ngút. Nó như hiểu ra vì sao anh không bao giờ nhắc đến Mẹ trước mặt nó. Nó ôm lấy mặt mà khóc vì ân hận.


    Ba Và Mẹ
    Mẹ xuất thân gia đình trí thức nghèo, yêu thích thơ, văn. Ba tuy cũng được học nhưng là con nhưng là con nông “chánh hiệu”.
    Mẹ sâu sắc, tinh tế. Ba chất phác, hiền hòa.
    Mỗi khi ba mẹ đấu lý, chị em nó thường ủng hộ mẹ, phản đối ba. Mẹ luôn đúng và thắng.
    Hôm ba bệnh nặng, cả nhà lo lắng vào ra bệnh viện.
    Tối ba nói sảng điều gì đó không ai hiểu. Nhưng lần đầu tiên nó nghe mẹ nói “Đúng! Ông nói đúng…” Quay đi, mẹ sụt sùi. Nó thút thít khóc.


    Bố là mẹ
    Tôi mồ côi mẹ từ nhỏ. Hôm nay sau giờ giảng, tôi hát cho các em nghe… “Mẹ già như chuối chín cây, gió lay mẹ rụng con phải mồ côi…”
    Tôi nói với các em: “ Chúng ta thật hạnh phúc khi được ở trong vòng tay mẹ”.
    Có tiếng khóc ở góc lớp. Tôi đến cạnh em hỏi:
    - Sao con khóc?
    - Con nhớ Mẹ! Đứa bé đáp ngập ngừng.
    - Mẹ đâu?
    Nhìn theo tay đứa bé, tôi thấy một người đàn ông nước da đen sạm đang đứng trước cổng trường.
    Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quuyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts