Một cảnh tượng hãi hùng: bé mèo chỉ còn ló được cái miệng và 2 con mắt lên khỏi mặt nước, chân bám vào một cái hộp xốp, lâu lâu em bị chìm, rồi lại vùng vẫy ngoi lên thở, rồi lại chìm...

Trong bối cảnh người ta lên tiếng phê phán hành hạ động vật thì ghi chép của một thành viên có nick Vi Thảo Nguyên đăng tải trên mạng xã hội Facebook vào đêm 1/8, kể lại chuyện cứu một chú mèo con trong buổi tối cùng ngày đã gây nên một cơn sốt trong cộng đồng Facebook Việt.

Chỉ trong vòng 12 tiếng đồng hồ sau khi đăng tải, bài viết đã nhận được trên 1000 lượt bình chọn, hơn 100 lượt chia sẻ và hàng trăm bình luận bày tỏ sự hồi hộp, xúc động khi theo dõi câu chuyện cũng như lòng cảm phục trước tình yêu của người bạn trẻ dành cho loài vật.

Dưới đây, Đất Việt xin dẫn lại bài viết của thành viên Vi Thảo Nguyên:

Tối nay chở mẹ đi ăn, trên đường về ghé mua bánh mì cho 5 chú kiki. Vừa ném vào cho mấy em ki xong, hớn hở (vì không ném trật) lên xe đi, khi vừa vút qua một đoạn thì mình nghe một tiếng méo rất nhỏ. Mình vòng xe quay lại, mẹ hỏi chuyện gì, mình nói 'dạ có mèo'.

Mẹ giữ xe, tắt máy cho yên ắng, còn mình đi dọc hàng rào bờ kênh meo meo để xác định xem bé ở đoạn nào. Đến khi nghe lại tiếng méo của em, xác định được vị trí, thì mình lại gần hơn để tìm. Đó là một bãi cỏ còn ướt sũng nước mưa, bên ngoài được rào lưới B40.

Mình dùng cây đèn pin 'đồ nghề' luôn mang bên mình rọi hết mà vẫn không thấy em đâu. Thò tay tạt mấy bụi cây ra (thật sự là mình hơi nhát tay, vì cỏ um tùm, tối thui, mình sợ có rắn), mới thấy rõ một cái hố sâu chừng 1m đến 1m5, miệng hẹp (người dân gần đó nói là hố do người ta đào để đóng cọc), bên dưới là nước và rác.

"Bé" mèo sau khi được tắm cho sạch bùn đất và cái hố nơi bé ở dưới đó cả ngày.

Vì hố nằm bên trong rào chắn B40, nên một mình mình không thể làm được gì vì mình không có sức vừa đẩy và giữ lưới quá lâu (mẹ thì phải đứng giữ vì phải nổ máy xe cho có thêm đèn sáng). May sao lúc đó có một anh đi bộ đi ngang, nhìn nhìn, hỏi hỏi, mình nhờ luôn. Ảnh dùng sức đẩy và giữ lưới, mình dùng tay bạt cỏ ra và rọi đèn pin xuống hố. Nước đen thui. Một cảnh tượng hãi hùng (đối với mình): bé mèo chỉ còn ló được cái miệng và 2 con mắt lên khỏi mặt nước, chân bám vào một cái hộp xốp, lâu lâu em bị chìm, rồi lại vùng vẫy ngoi lên thở, rồi lại chìm... Không có cách gì có thể với tới bé được. Sâu quá. Anh thanh niên sau khi quan sát, nhìn mình lắc đầu: "không cứu được đâu, sâu lắm”. Mình dứt khoát: "em đã nói là được mà!" (Tuy nói vậy, nhưng lúc đó mình cũng chẳng biết là dựa vào đâu mà mình nói vậy nữa, và thật ra là mình gần như...sắp khóc vì cái gì không biết nữa).

Nhìn bé lóp ngóp, mình cứ sợ bé sẽ tụt chân và chìm. Lại may, có thằng bé nhà gần đó tò mò chạy ra. Mình nhờ em vô nhà tìm cho chị cái cây nào dài dài. Chẳng hiểu nhà thằng nhóc làm gì mà lại có sẵn luôn cái cây dài chừng 1m5, thon gọn, ở một đầu còn có một cái móc sẵn nữa. Mình đưa cây xuống, định rằng bé sẽ bấu vào đó và mình kéo lên, nhưng do bé lạnh, lại quýnh quáng được cứu, nên cứ bấu vô là trợt rồi rớt tủm xuống.

Mình mới dùng cái bịch ni lông đựng bánh mì lúc nãy, cột vô một đầu, rồi thả xuống lại. Lần này bé bấu vô bịch ni lông có vẻ dễ hơn. Ảnh biết sắp được thoát khỏi cái hố hay sao đó, càng lúc càng kêu to và gấp, làm mình cũng mém chút là mất bình tĩnh theo. Cứ kéo lên đến 2/3 miệng hố, ảnh lại loay hoay rồi rớt xuống, khiến mình 2 lần cảm thấy đau thắt tim, hơi mất bình tĩnh, hơi mếu máo, vì sợ cứ như vậy hoài thì bé sẽ đuối sức và không còn giữ được cái hộp xốp và bị chìm.

Chưa kể, thằng nhóc đứng cầm đèn pin dùm, cứ thấy mình kéo bé mèo gần lên, nó lại chĩa đèn pin sang hướng khác để...vỗ tay nhảy tưng tưng. Mấy lần liên tục như vậy. Mình phải nhắc là em cầm nguyên cây đèn pin dùm chị cho đến khi nó lên tới nơi nha, thằng nhóc mới dạ dạ. Lần cuối cùng, anh thanh niên lạ mặt đạp và giữ lưới, cậu bé phụ giữ lưới và rọi đèn pin, mình từ từ kéo bé lên vừa nói bé bình tĩnh, đừng quẫy. Thành công. Hai mắt bé dính đầy bùn, mở không ra. Người run bần bật, nhỏ thó như một em chuột. Mình dùng khăn quấn bé lại, về nhà mẹ tắm nước nóng và bây giờ thì bé đang ngủ ngon.

Nếu bạn cùng Nguyên chứng kiến cảnh bé hấp tấp bấu víu vào bịch ni lông để được kéo lên và vẻ mặt ngơ ngác khi bị rớt xuống lại giữa chừng, bạn sẽ hiểu rất rõ, các bé cũng cần và khao khát được sống như thế nào.

Theo: baodatviet.vn
Link Facebook của chị Vi Thảo Nguyên: http://www.facebook.com/ViThaoNguyen2204