Chuyện bên lề đường.
- Anh ơi ! anh làm rơi ví.
Anh thanh niên quay lại nhìn cô bé, cầm lấy chiếc ví và cảm ơn cô bé.
Cô bé mỉm cười và quay toan bước đi thì bỗng....
- Này con bé kia đứng lại.
- Dạ anh gọi em ạ?
- Tiền trong ví của tao đâu? Có phải mày đã lấy trộm của tao phải không?
Cô bé ngước mắt nên nhìn anh thanh niên mà vẫn chưa hiểu là chuyện gì.
Bỗng anh thanh niên hất tung xếp báo trên tay cô bé và nắm tay kéo cô bé đi:
- Mày không trả lại tiền cho tao, tao đưa mày đến đồn công an.
Mắt cô bé dưng dưng lệ
- Em..... em...... không có...
.
.
Mọi người xung quanh đã xúm lại khá đông và cũng không ít người cũng tham gia vào một vài câu nói, nhưng tôi không nghe thấy câu nào mang nội dung khác. Ai cũng như ai đều nói theo kiểu như là "đúng là dân bụi đời, không có cha mẹ dạy nên đi ăn trộm... ăn cắp"....

* Tình yêu thương đồng loại của người việt nam bây giờ họ để đâu hết rôi?
Anh chàng thanh niên kia đã nghĩ gì?

Tôi thấy mắt mình hơi cay khi nhìn thấy cô bé vừa khóc tay vừa móc trong túi quần ra mấy chục nghìn thành quả em dậy sớm bán báo từ sáng tới khi đó tiền 1k và 2k.và vẫn luôn miệng nói: "Em không có lấy","Cháu không ăn trộm"...

# Cuộc sống thật là khó đối với những hoàn cảnh khó khăn.