Đầu năm 3.

Tròn 1 tháng lên lại Sài Gòn. Ta tìm thấy được niềm vui riêng. Ta thích đi xa, thích nhìn những cảnh đẹp.

Có đôi khi cảm thấy thật khó chịu. Khó chịu vì những lần chạy như con thoi giữa thành phố đầy bụi bặm, khó chịu vì những cơn mưa..."từ trên trời rớt xuống", khó chịu khi nhìn bạn bè loay hoay, bận rộn với những công việc chuẩn bị đầu năm học mới, còn mình thì...chẳng có gì khác hơn cho một ngày: học, học; khó chịu những trưa hè nắng gắt, đi giữa đồng không bao la, tôi nhìn con đường tới trường vẽ một đường cong tuyệt đẹp, dọc 2 bên đường, những ao cá phủ đầy rau muống, những con bò đang gặm cỏ và lác đác đây đó là những sản phẩm đầu ra của chúng mà rủa thầm sao không chịu đâm quách một cái thẳng ra quốc lộ cho người ta nhờ...

Nhưng, tất nhiên rồi, đâu đó vẫn có những niềm vui nho nhỏ của tôi, mà trong lúc này có lẽ nó cũng chẳng nhỏ tí nào đâu...

Một buổi học trọn vẹn chí ít làm mình cảm thấy ta không bỏ phí thời gian; một cơn mưa đúng lúc làm không khí trở nên mát mẻ; một chầu cafe với mấy thằng bạn, đi vào những chỗ tối rình người ta...làm-gì-đó rồi bật đèn, bóp kèn, chạy. một buổi tối xem bóng đá, một buổi tối lang thang trong thành phố, chạy qua những nơi mình từng ngồi, từng sống,.....

Nhưng trong những niềm vui nho nhỏ cũng có những nuối tiếc nho nhỏ, tiếc vì mình đã không có được nó sớm hơn, chí ít là 1 năm về trước và chủ đạo có lẽ vẫn là cảm giác khó chịu

Thật ra mình cũng chẳng muốn mình trở nên khó chịu và chí ít thì mình cũng chẳng phải là một thằng cứ thích ủ rũ cái mặt như vậy, nó không xứng với cái vẻ đẹp trai rạng ngời của mình. Thế nên cũng cười cợt, đùa giỡn lăng nhăng, đôi khi quậy phá một chút, phá cách một chút. Ôi! thật ra khi mà mình quậy phá, đùa giỡn nhiều là lúc mình thấy khó chịu trong người và cần nơi giải tỏa nhất. Nhưng không phải vì thế mà mình vui giả tạo, cười gượng gạo, vì khi chơi với bạn bè là lúc cái cười nó tới tự nhiên và thoải mái nhất :)

Nhưng đúng là con tim có những lí do mà cái đầu không thể hiểu. Mình có thể quậy tưng bừng cả một ngày, vui chơi thỏa thích thì tối đến lại trở về "gác nhỏ đìu hiu". À mà nói đâu xa, ngay hôm nay đây này :P. Một ngày khá vui chứ. Thôi thì, ghi lại vậy.
..............
..............

4h sáng: giật mình tỉnh dậy, kế bên là cuốn KTĐN còn đang đọc dở. Máy tính vẫn đang chạy. Tối qua hơi mệt, viêm họng, sốt nhẹ. Ngủ quên lúc 10h hơn, mò mẫm tìm cái điện thoại, hẹn 5 rưỡi dậy rồi ngủ tiếp

............Lần này là những hạt mưa làm mình thức. Mưa tí tách rơi trên nóc nhà, những cơn mưa vào buổi sớm thức dậy luôn mang đến cho mình những suy tư nhất định, nhớ nhất những năm học cấp 3, vừa thức dậy mẹ đã làm cơm cho ăn, trên bàn là ly sữa nóng,...mưa...
vẫn mưa...

Ngồi thừ cái mặt ra một lúc cho tới khi mình nhận ra bên ngoài có vẻ sáng hơn so với lúc 5h rưỡi và khi nãy mình thức dậy là do cái cơn mưa chết tiệt nó rớt ầm ầm không cho mình ngủ chứ chẳng phải cái điện thoại mình hẹn nó réo, lật đật cầm cái điện thoại lên: 7 rưỡi.

"Đc tới trễ nhe Ng......"

Không gửi được....

Kiểm tra lại thì thấy hết hạn. "#$#&*%". Thay đồ, soạn tập,....chạy đi đổ xăng, nạp thẻ,.....

Lên xe bus. Mình phải công nhận các bác tài xe bus là những người rất có khiếu hài hước, những người thường tắt máy lạnh vào những trưa nắng 11, 12h và bật máy lạnh hết cỡ mỗi khi trời mưa....

Rồi thì bữa nay là cuối tuần. Sau một tuần học nghiêm túc, có tiến bộ, an toàn, khẩn trương và tóm lại là thành công tốt đẹp....;)) Có lẽ cũng nên loanh quanh một buổi chứ, vậy là, theo dự tính, 4 đứa kéo nhau đi ăn ốc.

Tất nhiên đi ăn ốc chỉ là "dự tính", thế nên sau khi giải quyết xong 1 dĩa ốc móng tay, 1 nồi cháo, 4 cặp chân gà, người ta có quyền "dự tính" thêm một ly chè Thái.

Tất nhiên đi ăn chè Thái chỉ là dự tính, thế nên sau khi giải quyết xong ly chè Thái, (và giải quyết vài thứ khác nữa ;))), người ta có quyền dự tính thêm....bánh tráng, trứng cút chiên,..." Tuy nhiên chúng chỉ là phụ, cái chính là đứng trên cầu Thủ Thiêm nhìn ra sông, Ôi phải mà chỉ có 2 người nhỉ :))

Tất nhiên không ai lại dự tính đi, dự tính lại 3, 4 lần vậy nên tất có những chuyện "ngoài dự tính" xảy ra. Mà xem ra cái chuyện "ngoài dự tính" ấy lại làm mình nhớ nhất. Đường rộng, không đèn, không trăng, không sao, gió lành lạnh, những bãi cỏ, bụi rậm bên đường thấp thoáng những con ma 2 đầu....^_^ Mình sẽ cho điểm "ngoài dự tính" này vào những điểm "dự tính" sau này. :P

Thôi thì cũng hết một ngày. Cố gắng sẽ viết blog nhiều hơn. Tự nhiên gần đây muốn viết cái gì đó dài dài. Thôi, tối nay coi như giải tỏa được 50% rồi. Zui lên chút ời. Thế thôi :-)

HLV : Nguyễn Minh Anh Kiệt
Vovinam Kiên Giang