Bỗng một hôm , trên phố phường huyên náo .
Tôi sững người ! Khi gặp lại Thầy.
Vẫn chiếc áo màu lá cây.... Thuở ấy.
Thầy vẫn thường đến lớp mê say.
Thấm thoát....Mấy mùa hoa rồi nhỉ.
MÁi tóc Thầy. Đã pha đậm màu sương.
Đôi tay chai sần, theo năm tháng đời thường.
Thân gầy nhỏ...
Thầy... gò lưng chở khách.
Đôi tay ấy...
Từng cầm viên phấn trắng.
Nắn nét cho Tôi, những buổi học...Đầu tiên.
Đôi tay ấy...
Lật từng trang giáo án.
Dưới mái đầu, bên cạnh...Ngọn đèn khuya.
Và hôm nay....Tất cả...Như còn đấy !
Nhưng lời Thầy, là Anh, Chị... Về đâu !?
Xót xa thay !
Cho thực tế...Vẫn chưa vui.
Thầy của Tôi, đi giữa dòng cuộc sống.
Tôi đứng đó. Như người...Trong mộng !?
Và bóng Thầy cứ nhòe dần...Nhòe dần. Trong náo động....Những ...dòng xe !
( Sưu tầm 1990 )
Thanh Ưng Kính tặng Quý Thầy Nhân ngày Nhà Giáo VN năm 2010.