11. Miền ấy - Bài thơ làm cách đây gần 5 năm
MIỀN ẤY

miền ấy…
đẹp lắm phải không ông?
Mây là đại dương mênh mông,
nắng bồng bềnh con sóng
Ông có đang đi giữa bốn bề gió lộng ?...
giữa tầng không cao rộng đến ngút ngàn ?

Ở miền ấy…
chẳng có thời gian !
Chắc hôm qua, ngày mai… cũng tan ra ông nhỉ…
Nhưng ông ơi, câu chuyện đời ông kể
Vẫn đọng trên sương sớm sáng nay !

Ở miền ấy…
có nước mắt cay?
Có ai thương ông như ở đây không ạ?
Ha! Con ngây ngô đến lạ!
Vũ trụ này, đâu chẳng có yêu thương!

Ở miền ấy…
ở cõi vô thường!
Nghìn dặm xa chênh vênh trên sợi tóc
Nhắm mắt lại sau ngày dài mệt nhọc
Con vẫn có ông ở cạnh bên mình…
...nhớ !
loài người ngàn năm họ vẫn vô tình với nhau, phải không ông?






NƠI NÀY
Ở đó…
Con đã đi khắp đất trời?
Nhặt nụ cười ai đã đánh rơi,
phơi ấm những mãnh đời giá buốt
trước tha nhân có lần con bối rối?


Ở nơi đó…
Có hờn ghen đố kỵ?
Hãy gạt đi, bước qua…ít kỷ bản thân mình
Nhưng con ơi! Con phải chịu miệt khinh
Vì nó đã định hình từ muôn thưở


Ở nơi đó…
Con có nắm bàn tay?
Hãy yêu thương, và chấp bay những ước mơ
Ờ! Con cứ làm, đừng than thở
Quá thờ ơ, mà tình thương lạc ngỏ


Ở nơi đó…
ở trời to đất rộng!
Đừng sống mộng bằng tình yêu vô cảm
Con hãy làm xuất phát từ chữ tâm
Vẫn âm thầm ông đi cùng tháng năm
…Yêu!
Hãy yêu thương tha nhân như chính bản thân mình, được không con?


Sưu Tầm