Mất người thân

Hum nay là ngày thứ 12,cha tui mất.

Tui vẫn nhớ như in ngày hôm ấy.Thứ 5 ngày 14 tháng 10 năm 2010,đây cũng là tuần học đầu tiên của khóa cao đẳng kế toán.Tui đi học buổi sáng về.Tui tranh thủ nghỉ ngơi để chiều tiếp tục học.Lúc ấy,chú Trung,là bạn và cũng là anh em đi chung lúc trước với cha tui,chạy xe đến nhà tui.Chú ấy nói,cha tui rơi xuống biển lúc 1h sáng cùng ngày,và chưa biết tung tích.Thật sự mà nói.Lúc ấy,tai tui như ù đi,tui ko bik chú đang nói gì cả.Tui cố gắng hỏi thật kỹ lại,để bik chính xác những gì tui đang nghe là sự thật.Tui chạy vào nhà.

Hoảng hốt,bàng hoàng.Đó là cảm xúc lúc ấy của tui.

Tui ko tin đó là sự thật.Tui muốn chạy đến chỗ mẹ làm,để nói cho mẹ bik tin dữ này,nhưng,tui lại ko bik mẹ làm ở đâu.Tui vội lấy đt gọi cho nhỏ bạn,vì mẹ nó làm cùng chỗ với mẹ tui.

Trong lúc đợi mẹ về,tui đã khóc rất nhiều.Tui ko bik nước mắt ở đâu ra mà nhiều đến như vậy.Tui ko dám tin.Tui chưa bao giờ nghĩ đến những chiện như vậy.Chưa bao h.

Ko lâu sau,mẹ về.Mẹ trấn an tui,kêu tui yên tâm để mẹ đi hỏi rõ chủ ghe của cha.Và kêu tui đi học.

Tin dữ ấy,hoàn toàn là sự thật.Tui và mẹ nhìn nhau,ko nói được điều gì.Tui bik,lúc này,mẹ là ng đau khổ nhất.Mẹ nói,chủ ghe đang cho ng tìm kiếm cha tui.Trong 2 ngày,nếu ko tìm đc.sẽ cho ghe quay về.Lúc ấy,tui và mạ vẫn tin tưởng rằng,cha tui vẫn còn sống.Có thể ông ấy đã đc ghe nào xung quanh đó cứu đc.Suốt đêm hôm ấy,và cả sáng thứ 6 hum sau,tui và mẹ lun mang trong lòng 1 hy vọng.Mẹ nói,chỉ cần cha quay trở về,dù ông ấy có thế nào,có tàn tật gì đi nữa,mẹ vẫn sẽ lo cho cha suốt đời.Mẹ và tui hy vọng là thế.Vậy mà...Bà nội từ Châu Đốc xuống,ko giúp đc gì.Suốt ngày,chỉ cần đt lên và điện thông báo cho tất cả dòng họ biết là cha tui chết rùi.Liệu ai có thể bình tĩnh trước chiện này chứ?

Hy vọng cuối cùng trong tui và mẹ cũng tắt đi!Chiều thứ 6,tui đi học về,nhìn nhà cửa trống ko.Mấy anh bà con của tui,đang dựng rạp.Tui bik điều gì đã xảy ra.Dì Ba tui nói cho tui bik,ng ta đã tìm đc xác cha tui.Mẹ tui đang đi phóng ảnh thờ cho cha.

Có điều gì đó rất đau đớn.Tại sao lại là xác,chứ ko phải là 1 ng sống?Tui khóc như muốn ngất đi!Tui ko tin đó là sự thật.Cách đây ko lâu,chỉ gần 1 tháng trc thôi,lúc cha gọi đt về.Cha và tui còn nói chiện rất vui vẻ nữa mà.Cha còn hứa với tui,sẽ bù đắp lại cho tui những gì mà cha đã ko làm đc.Sao h cha lại bỏ đi như thế?

Mới đây thôi,tui và mẹ đi tp.Lúc về,mẹ còn mua áo mới cho cha.Tui cũng đã lựa cho cha 1 cái áo,mà mẹ còn chọc tui,nói cha đã già rồi,áo tui chọn ko hợp chút nào.43 tuổi thì già gì chứ.Tui vẫn tin,cha sẽ rất vui và thik vì đây là cái áo con gái cưng cha chọn cho cha mà.Nhưng,cha đi rồi!

Tui còn nhớ,dịp đình ông Nguyễn vừa rùi.Tui đã đi làm thêm đc 2 ngày,và nhận đc số tiền lương kha khá.Tui đã cố tình mua cho mẹ 1 đôi dép thật đẹp.Vì tui muốn mẹ có đc 1 đôi dép thật đẹp đi chơi,đi ăn với cha.Và tui sẽ khoe với cha về món quà tặng mẹ này,làm cha ghen tị vì ko đc tui mua tặng gì hết.Nhưng,tui ko còn cơ hội làm gì nữa rồi....

Những ký ức,những kỷ niệm về cha,lần lượt trở về bên tui.Lúc ấy,tui chỉ bik khóc.Nhất là lúc nhìn vào tấm ảnh để thờ cha.Cảm xúc đau lòng cứ theo dòng nước mắt mà tuôn ra.

Chủ ghe nói,thi thể của cha,sẽ đc chở về lúc chiều thứ 7.

Nhưng,ko đc như vậy.Do chiếc ghe bị sự cố,nên đến sáng chủ nhật,mới có thể nhận đc thi thể của cha.

Sáng chủ nhật,tui và mẹ,cùng 1 số ng bên nội,đi lên đồn biên phòng ở Kinh Dài để đợi ghe về,nhìn mặt cha lần cuối,trc khi đem lên cảng Tắc Cậu để liệm.

Tui phải chờ rất lâu mới thấy ghe về.Nhưng,tui còn phải chờ rất lâu nữa mới có thể đem xác cha về.Vì phải trải qua rất nhìu trình tự,như lấy lời khai của những ng đi cùng trên ghe để điều tra,khám tử thi (đây là việc tùy vào ng nhà nạn nhân).

Đến chiều,ng ta mới khám pháp y.Lúc ấy,cũng đã hơn 6h tối,tui và mẹ mới đc nhìn thấy cha.Vẫn là ng cha tui thường thấy,ko có gì biến dạng cả.Chỉ là thân thể đã tái đi,và đôi mắt đã thụt vào sâu bên trong.Tui ko bik vì sao tui lại ko thấy sợ hãi vì điều đó.Tui nhìn cha mà thấy đau lòng vô cùng.Cha tui đấy,nằm im bất động,ko như lúc trc.

Tui là đứa đc sống cùng cha lâu nhất,18 năm,đc cha yêu thương nhất trong 3 chị em.So với 2 em,tui là đứa hạnh phúc nhất.Lúc ra đời,cha đã bên cạnh tui.Ko như 2 em,do cha phải đi biển,nên lúc ra đời ng bên cạnh,là tui.Cha cho tui tất cả mọi thứ,ko thua gì con cái gia đình khá giả,dù gia đình tui cũng nghèo.Cha chưa bao h đánh tui,ừ có.Cha có đánh tui 1 lần,= gấu bông.Vì lúc ấy,tui quá đáng,ko còn cách nào khác cha phải đánh để dạy tui.Tui luôn chọc ghẹo cha,đấu khẩu với cha,ngang bướng với cha,chống đối lại những gì cha tui muốn.Nói đúng hơn,tui là đứa con gái cha thương nhất,và cũng là đứa con gái cha phiền lòng nhất.

Lúc đem thi thể cha lên cảng Tắc Cậu để liệm.Trong lòng tui đã gọi thầm tên cha,tuổi,và kêu cha về theo tui về nhà mấy trăm lần.Nếu ko làm thế,tui sợ cha sẽ bơ vơ vất vưởng bên ngoài,ko ai quan tâm,ko ai thờ phụng,k ai cúng,ko ai cho cha ăn uống đầy đủ.

Tối hum ấy,sau khi liệm cha xong,tui và gia đình đem cha về nhà.Chỉ có 1 đêm để tụng kinh cho cha.Vì sáng thứ 2,18/10/2010,là phải an táng cho cha.Cha đi bất ngờ,lúc an táng cũng quá gấp.Vì tuổi cha tui khắc với tất cả mọi ngày,nên phải chọn 1 ngày để an táng cho nhanh.Dẫu sao ng ta cũng lo là xác chết trên nước sẽ bị ươn,ô nhiễm nên phải cho chôn nhanh.

Tui đã ko làm đc gì cho cha lúc cha còn sống.Lúc chết đi,tui chỉ có thể làm 1 chiện báo hiếu với cha.Thường thì chỉ có con trai trong nhà mới đc cầm lư hương và ảnh cha,nhưng,vì em tui ko chịu,1 phần tui muốn.Nên tui đã giành trách nhiệm đó.

An táng cha xong,tui ko còn bik gì nữa.Bây h,cuộc sống của tui đã bắt đầu lại từ đâu.Lúc trc,cha là trụ cột trong gia đình,lo về tiền bạc cho gia đình.H cha ko còn,tui và mẹ chỉ còn trông vào nhau mà sống.Ko thể ỷ y như trc nữa.

Cuộc sống of tui,h,tui phải cố gắng nhiều hơn trc.

Chủ nhật vừa rồi,tui vừa tham gia hiến máu nhân đạo.Đây là 1 việc thiện,tui muốn làm cho cha tui.Tui mong cha sẽ sớm đc xiêu thoát,đầu thai làm ng.Tui mong,nếu có kiếp sau,cha tui sẽ đc đầu thai làm 1 ng thật hạnh phúc,sống sung sướng đến suốt đời.

Mẹ tui nói,cha ra đi như vậy,có lẽ do cha đã hết nợ gia đình.Có lẽ,cha đã trả nợ đủ,nên mới độ ngột ra đi như thế.Tui tin là thế.

Tui ko trách và giận cha nữa.Lời hứa của cha đối với tui,tui muốn bỏ đi.Tui muốn cha ko còn cảm thấy mắc nợ ai,để ra đi thanh thản.

Điều tui muốn nói cuối cùng với cha,đây cũng là điều tui chưa bao giờ nói cho cha biết,vì tui lúc trc tui cảm thấy ko cần thiết.

Cha là ng đàn ông,con kính trọng nhất! Cha là người bạn đáng yêu nhất của con.Cha cũng là mẫu ng con muốn tìm ở ng yêu sau này nhất.

Con thương cha nhiều lắm.

Con gái của cha.

Trịnh Ngọc Bảo Trân