BÃO TỐ - Đoạn 1: Đêm gió thét

Đôi mắt xám tro, mái tóc bạch kim, làn da nâu màu đất đủ làm cho người đối diện cảm thấy Vil ko phải là 1 "con người bình thường". Ko cha, 15 năm qua cô chưa hề biết cha mình là ai, luôn luôn bị mọi người xa lánh và ác cảm. Đôi lần Vil hỏi mẹ về cha mình, nhưng bà chỉ mỉm cười nhìn về phía chân trời thăm thẳm với ánh mắt xa vời vợi "cha con vẫn chưa đến".

Từng chiều nắng tắt, cô nhìn qua cửa sổ ngắm những đứa cùng tuổi trong làng đang tung tăng trên đồng cỏ rộng lớn, cùng hát vang những bài dân ca tha thiết. Vil thèm được nắm tay và quay vòng tròn, cùng họ ca hát, nhưng bao lần cô xuất hiện, bọn nó chạy toán loạn và hét lên "Qủy đến! Qủy đến", đứa ác hơn còn cố tình nói to "Ko chạy nhanh nó ăn thịt". Những lúc đó Vil chỉ biết đứng lặng nhìn bóng bọn nó xa dần, nước mắt dàn dụa cứ chực rơi.

Ngôi nhà nhỏ của mẹ con Vil nằm riêng biệt trên đỉnh đồi, tách hẳn với thế giới của những người trong làng. Từ ngày mẹ Vil ko có chồng mà sinh con, đã bị mọi người dị nghị, đã vậy còn sinh ra đứa con quái lạ, bà bị mọi người xa lánh, xua đuổi. Bà buồn khổ rồi mang theo cô rời khỏi gia đình, dựng căn nhà trên ngọn đồi quanh năm gió lộng. Cô ko hiểu nổi 1 người phụ nữ yếu đuối như mẹ làm cách nào để dựng nên ngôi nhà gỗ vững chãi thế này. Mỗi khi Vil thắc mắc, mẹ chỉ cười xòa, im lặng.

Cuộc sống cứ yên bình trôi qua... Dạo gần đây bọn trẻ con trong làng này liên tục bị mất tích. Bọn người trong làng nói với nhau bọn trẻ chắc chắn đã bị mẹ con cô bắt ăn thịt. Biết những gì người khác vu cáo cho mẹ con mình, Vil tức giận, khóc tức tưởi. Mẹ chỉ cười hiền, xoa mớ tóc lấp lánh ánh bạc của cô "Con ko phải là quỷ, con là con gái của 1 vị thần, cha sẽ đến đón mẹ con ta thôi". Đôi mắt màu tro còn ướt đẫm được đôi tay dịu dàng lau khô chóng vánh. Vil gượng cười, cô ko muốn mẹ buồn thêm tí nào nữa. Miệng cười tươi nhưng lòng Vil đau nhói... Bước từng bước nặng nề về phía sườn đồi, nằm soải dài trên thảm cỏ xanh, hưởng chút yên bình trong từng cơn gió... Vil tự nói với mình "Ta là con của 1 vị thần, ta ko phải là quỷ, ta ko phải... " Miên man với những viễn cảnh tươi sáng bên người cha thần thánh, Vil ko biết rằng đêm dần buông...

Từng tiếng hét giận dữ vang lên trong tai làm Vil giật mình

"Giết chết nó, nó đã ăn thịt con tôi"

"Giết đi, giết chết ác quỷ"

"Ngay cả con trưởng làng cũng bị nó giết, nếu còn để nó sống bọn trẻ sẽ chết hết"

"Còn đứa con nó đâu, giết chết đi"...

Tiếng hò hét vang vọng trong tai, Vil có thể ngửi được... mùi máu. Cô có 1 cảm giác lạ, sao cô có thể nghe được những lời hò hét khi xung quanh hoàn toàn ko có bóng người, mà chỉ có gió lộng? Phải chăng có 1 điều gì đó rất kinh khủng đang diễn ra? Lòng Vil chợt nhói đau... Bóng khói bốc cao từ phía đỉnh đồi - căn nhà của mẹ con Vil.

Chạy như bay về nhà, Vil ko tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt. Nơi che nắng mưa cho cô suốt 15 năm qua giờ còn là 1 đám lửa khói ngùn ngụt, những con người độc ác tay lăm lăm kẻ dao người gậy. Họ đã giết chết mẹ cô bằng lưỡi thương vấy máu, họ thiêu cháy bà trong lửa, với sự hễ hả như giết 1 con ác quỷ thật sự...

"Thiêu nó đi, hủy giệt nó đi..."

"Sao các người dám... các người... aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.............."

Tiếng hét vang lên như xé nát cả bầu trời, đất rung chuyển dưới chân. Gió từ đâu cuốn tới mù mịt. Ko ai có thể tin nổi vào mắt mình, ngay cả Vil cũng ko biết mình đang có sự biến chuyển...