Chiều hôm qua, người ta đi chơi Quốc khánh còn Ras đi tập võ. Như mọi khi, khởi động, đi quyền, tập căn bàn, chiến lược, mọi thứ êm đẹp cho đến cuối buổi.
Sư huynh chỉ đòn đánh đối kháng mới, khoái, thử với thằng bạn, nó dớt cho 1 phát, té nằm 1 đống , nín thở. 30s sau, thấy hơi thở thì bình thường, dưới bàn chân có cảm giác hơi mát mát. Oái! Mất tiêu miếng da dưới ngón út >.<
Da chân dày thế mà mất nguyên 1 bệ = ngón tay cái. Thiệt rầu hết sức, đi chân không về nhà luôn (đau quá không mang dép đc, may là đi xe đạp )
Ngủ qua một đêm. Để bình thường thì thấy hết đau nhưng nếu đặt chân xuống đất mà đi thì... hu hu. Nếu hôm qua chịu đau thêm 1 chút để cắt miếng da đã bị tróc ra thì hôm nay đâu đến nỗi. Vì sợ đau nên ko dám đụng đến, để bây giờ nó liền lại nhưng bên trong có mủ, thốn ko chịu đc. Kết quả cũng phải cắt bỏ, mà còn đau hơn.
Và Ras kể câu chuyện của mình ko phải để rên rỉ về vết thương của mình. Như các bạn cũng thấy đó, miếng da đó chỉ 1 ngày trước là thứ để bảo vệ bàn chân, nhưng hôm nay nó lại gây đau đớn cho chính thứ mà nó đã bảo vệ. Vậy thì bạn nghĩ sao? Liên hệ với thực tế 1 chút, những điều tốt đẹp trong quá khứ chưa hẳn đã tốt trong hiện tại và tương lai. Dù có "đau" đến thế nào thì bạn vẫn phải từ bỏ để có 1 cuộc sống tốt hơn. Có thể bạn sẽ nghĩ đến cái công của nó ngày hôm qua mà giữ lại, nhưng chính điều đó sẽ gây hại cho bản thân và những người khác (tiếp tục nói đến miếng da, nếu Ras cứ tiếp tục để đó mà ko cắt bỏ thì vài hôm sau chắc phải nhờ người ta cõng đi học vì nhiễm trùng ).
Nhưng nói vậy ko phải là khuyên các bạn từ bỏ quá khứ, chỉ có điều cần phân biệt cái gì nên giữ thì giữ, cái gì ko nên giữ thì cho qua. Vết thương ko phải là ta muốn nó đến, mà nó đến khi ta không ngờ tới, quan trọng là người bị thương có biết cách "bỏ" để sống tiếp hay là cứ giữ khư khư để rồi còn thê thảm hơn (trừ những bộ phận ko thể bỏ đc). Ras nói đến đây, phần còn lại nhường các bạn nghĩ

Phúc Nhất
Vovinam Tây Ninh