Tôi theo môn phái mãi sau này nên chưa có chuyện ly kỳ để kễ. Nhưng trong một vài dịp tình cờ tôi gặp những môn sinh ở những nơi chốn mà tôi chừa hề nghỉ là sẽ tìm được đồng môn.

Hôm nọ đi cắt tóc vô tình kẹp tờ flyer của Vovinam trong cuốn sách nhỏ. Ngồi xuống ghế, cô hớt tóc, chợt nhận ra phù hiệu Vovinam, trố mắt ra bảo rằng tôi cũng là môn sinh Vovinam. Người thợ hớt tóc đã ngoài 50, hớn hở kể thêm, ngày xưa tôi học ở võ đường tại góc đường ..., do thầy ... dạy. Rồi bà kễ huyên thuyên về những sinh hoạt thời ấy, lúc bà cò là cô bé yêu thích Vovinam nhưng bố mẹ không hề muốn con gái mình theo học. Tôi cũng rất ngạc nhiên nhận ra một môn đồ còn mang trong mình nhiều kỷ niệm đẹp về môn phái mà tưởng đã phai mờ theo thời gian.

Trước 1975, Vovinam đã sinh hoạt đồng bộ và rộng rải - rất nhiều võ đường được mở ra khắp các tỉnh miền Trung, Nam và đặc biệt miền Tây. Vovinam đã được mang vào quân đội miền Nam thời ấy. Học đường cũng thắm màu áo xanh dương Vovinam trên sân trường. Con số này, ở cao điểm, nghe đâu đã lên đến gần cả triệu người.

Vovinam trải qua nhiều đổi thay theo tình hình đất nước. Ngày nay Vovinam lại nở rộ như đóa hồng đầu mùa Xuân sau khí tiết giá buốt của mùa Đông qua đi. Những môn sinh kia tóc đã bạc theo tời gian, con cháu đầy đàn, nhưng họ không quên cái "đẹp" trong tâm tưởng về môn phái Vovinam Việt Võ Đạo ngày nào. Môn sinh một ngày là môn sinh mãi mãi. Chúng ta đừng quên những môn sinh từng trải này nhé. Họ đang hiện diện quanh ta.

Bài viết truy cập trên mạng chưa biết rỏ tác giả là ai