Sao Em Không Là Bồ Công Anh...

Những lúc yếu mềm Người đi xa mãi... mãi không còn về đây...
Dù có lúc trái tim anh đã dành trao em...
Lời xin lỗi anh đã nói... cớ sao em vẫn chờ...
Chờ anh bên bóng cây kỉ niệm ngày xưa...


Mình quen biết nhau chưa lâu, yêu nhau quá vội vàng rồi chia tay cũng chóng vánh. Gần 2 tháng sau cái ngày mình quyết định đường ai nấy bước, em vẫn nặng mang trong lòng tình cảm đã qua. Em nói với chính mình là phải mạnh mẽ như trước, như em đã từng. Khi đi qua con đường đầy gió ngày mình quen nhau anh và em vẫn thường đi, em mong gió thổi bay tất cả những kỉ niệm ngày trước. Gió càng thổi lòng càng hoang vắng, mắt rưng rưng, em đâu có khóc, đường chiều bụi lắm mà... Em luôn nói với người khác là phải sống thật với bản thân mình, nhưng chính bản thân em lại là người luôn giả dối, buồn cười thật. Luôn thể hiện mình là con người lạc quan, vui vẻ, rông lượng, nhưng bộ mặt thật thì sao? Bi quan, dễ nổi nóng, thù dai, con người thật của em, em đã thể hiện bộ mật thật đó cho người em yêu quý nhìn thấy. Có phũ phàng quá ko... bộ mặt che dấu bao năm nay, lại bị lật tẩy bởi người mình quen chưa đầy nửa năm, vì sao vậy? Em cũng không thể biết. Có lẽ nó chỉ hiện ra khi em ở 1 mình, bộ mặt hoang mang sợ hãi mọi thứ. Em chỉ cần 1 người ở bên cạnh em, dù chỉ nhìn em thôi, cũng đủ để em có can đảm bước tiếp, chỉ cần ở bên em... nhưng không thể nữa rồi... Ngày hôm qua, em trả lại anh tất cả, trong 1 lúc nóng giận, em làm vậy với hi vọng khi không còn những vật đó em sẽ không còn nhớ đến anh và những kỉ niệm ngày xưa đó, em cảm thấy thanh thản... rồi cũng qua mau... khi bóng tối bao phủ lấy 1 mình em, em lại khóc... Để rồi sáng hôm nay, em đã nói câu xin lỗi. Em còn nuôi hi vọng? Không! Em làm vậy chỉ vì em, lúc này, em cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết, vì em đã bỏ được cái sĩ diện ảo của bản thân mà nói ra câu đó với anh... Em muốn nỗi buồn theo gió bay đi, bay như những hạt hoa bồ công anh, bay đi gieo mầm sống mới, bay thật xa... bay qua quá khứ... bay qua tình em và anh ngày xưa... Sao em không là hoa bồ công anh... thả buồn theo gió bay đi...

Môn Sinh : Phúc Nhất
Vovinam Tây Ninh