Ras

1h20 sáng, tiếng mèo lục lội dưới bếp làm tôi giật mình thức giấc

Cái ko khí lành lạnh vẫn bao quanh. Như 1 thói quen, tôi quơ tay tìm cái điện thoại. Ko có tin nhắn. Cảm thấy có chút hụt hẫng. Quen rồi, 1 thói quen khó bỏ. Tôi... cảm nhận được sự trống trải trong bóng tối, lạc lõng. Trong lòng, có cái gì đó đang siết chặt, nhói.

Con mèo lôi bịch khô trong lòng bàn ra, gặm nham nhở, nhưng tôi ko giận nó, lạ. Tôi ko bao giờ giận những con vật tôi nuôi, trừ khi chính bọn nó làm hại những vật nuôi khác. Dù gì thì trong lúc này, chỉ có mình tôi trong căn nhà, cùng tụi nó, những lúc buồn nhìn bọn nó ngủ cũng an ủi lắm.

Tìm kái mền, trùm kín người, ấm áp. 1 cảm giác rất quen nhưng khác lạ, làm tôi nhớ đến 1 người nào đó, đã xa, rất xa... Tôi từng nghĩ đồ vật là 1 thứ gì đó rất mông lung, là bạn, là thù. Nhưng trong lúc này đây thì nó đang sưởi ấm cho tôi - nhiệm vụ vốn dĩ của nó - như 1 người đã từng nói với tôi như vậy.

1h30 sáng, tôi đã cuộn tròn trong chiếc mền của mình, bấm điện thoại, soạn 1 tin nhắn ,và gửi cho chính mình. Trong lúc này và có lẽ là 1 thời gian rất dài nữa, sẽ ko có ai chờ tin nhắn của tôi đâu...

Mắt nhắm lại... đôi tai vẫn mơ hồ nghe tiếng lạo xạo của lũ mèo con mừng mèo mẹ về... tôi ngủ... lúc nào chẳng hay...

Bài viết của bạn Ras thành viên thư viện diễn đàn vovinamus.com