Tôi và bạn

Chung Đó là một buổi chiều đầy mây, đường chân trời mờ mờ với những dãy núi nhấp nhô, mật trời đỏ rực từ từ lặn xuống, rọi vào mặt biển một màu cam, trên bờ cát ẩm ướt bóng của tôi và bạn trãi dài ra, hai đứa đang ngồi đó ngắm mặt trời lặng.

Tiếng sóng sào sạt cùng với tiếng gió vi vu thổi vào làm tôi và bạn cảm thấy buồn ngủ. Bạn vươn vai đứng lên, kéo tôi đứng dậy. Hai đứa khoát tay nhau đi về....Đó là một khoản tời gian thật đẹp đẽ khi có bạn bên cạnh, những vui, buồn, mừng, giận hai đứa đều sẽ chia cho nhau, tưởng như chúng mình chẳng bao giờ phải chia xa....

Sáng sớm, tôi cùng bạn đi dạo đây đó quanh công viên, cùng nhau hái trộn những trái ổi non còn xanh ngắt và chúng mình chẳng bao giờ có thể ăn được, để rồi người chủ vườn bắt gặp và cho cả 2 đứa ăn đòn nhừ tử...Buổi trưa lúc mọi người đang ngủ, bọn con nít có cả tôi và bạn chạy loăn quăn trong xóm, chơi cút bắt để rồi gây gỗ nhau, những lúc như thế bạn luôn bên vực cho tôi...Chiều đến tôi rũ bạn cùng tắm sông, có lần bạn suýt đuối vì hụt chân, tôi loai hoai kéo bạn lên, đến khi leo lên bờ rùi cả 2 nhìn nhau, 2 khuôn mặt trắng bệt chẳng còn tí máu nào, cả 2 lăn ra cười rồi kéo nhau về nhà.

Bạn lớn hơn tôi 3 tuổi, nhưng ko phải vì thế mà tôi và bạn ko thể là bạn thân của nhau được...Bạn là người thành phố, phải về quê vì GĐ bạn có trục trặc ko thể nói ra, tôi là một đứa con nít nhà quê, chẳng biết đến máy móc hiện đại, nhưng ko vì thế mà tôi ko thể nói chuyện với bạn được...Tôi với bạn quấn quýt nhau như hình với bóng, bạn giống như những mảnh ghép, ghép nên những niềm vui trẻ con của tôi.

Một ngày kia, khi buổi sáng tôi ko thấy dáng người của bạn đợi trước sân nhà để cùng nhau hái ổi, buổi trưa ko thấy gương mặt dẫm mồ hôi vì chạy giỡn....Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi : " Bạn ko có ở đây nữa, bạn đã trở về tp, nơi mà bạn sinh ra rồi...".

Không! không thể được....

Tôi vội bác bỏ suy nghĩ ấy đi, nhìn quanh như tìm kiém một thứ gì đó nhưng ko thấy. Chạy qua nhà bạn, tôi kêu tên bạn thật to nhưng ko thấy bạn....tôi gần như tuyệt vọng....Bỗng người nhà bạn đi ra và cho tôi biết rằng bạn phỉ theo cha về tp sống. Trong lòng tôi bỗng nỗi lên 1 nỗi lo lắng, ko biét mình đang lo chuyện gì....một cảm giác khó chịu, sóng mũi tôi bắt đầu cay cay, tôi chay vội về nhà cố tin rằng bạn vẫn chưa đi, nhưng tôi chẳng tìm thấy một hy vọng dù là nhỏ nhoi nào cả. Tôi đã khóc cả ngày, dường như một đứa con nít như tôi chẳng biết mệt mỏi với việt khóc nhè... khóc đã rồi lại ngủ, khi thức dậy lai khóc tiếp cứ thế cho đến lúc đói bụng đến hoa cả mắt thì lại chạy xuống ăn cơm, ăn xong lại nói cười như chưa hề có chuyện j xãy ra, chỉ cảm thấy thiếu một cái gì đó, nhưng tôi chẳng thèm bận tâm, tôi vô tâm quá...

Một thời gian rất lâu sau đó, khi đó tôi đã lớn lên, và hình như hình ảnh của bạn cũng đã phai mờ trong trí nhớ của tôi. Bạn lại xuất hiện, nhưng ko phải là hình ảnh một người bạn với khuôn mặt tròn trịa dễ thương nữa,khuôn mặt của bạn xanh xao, tay chân khẳng khiêu làm tôi suýt chẳng nhận ra. Bạn đến bên tôi cười cười, lúc đó những kỹ niệm xưa chợt ùa về....nhưng sao tôi thấy xa cách quá, giống như bạn và tôi đang đứng ở 2 bờ vực và ko thể với tới được. Lòng tôi rối bời, chẳng bieet phải nói gì vào lúc này nữa. Tôi vội chào rồi quay mặt đi. Bạn nhìn tôi, ánh mắt buồn bã. Sáng hôm sau, sau khi đã định tâm lại được, tôi đi qua nhà bạn nhưng đã muộn quá rồi.... bạn đã trở về tp, người nhà bạn đưa cho tôi 1 bức thư, tôi nhận lấy và trở về nhà....Đó là bức thư bạn gửi cho tôi, bức thư như sau:

"Chào bạn, mình ko thể ở đây lâu được, mình phải về tp, khi bạn nhân được thư này thì chắc mình đang nằm trong viện rồi, đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của minhf với bạn, mình đang mắc phải căn bệnh hiểm nghèo và đang trong thời kì cuối, mình trở về đây để gặp một người bạn thân thuở nhỏ, mình cảm thấy thật sự hạnh phúc vì khi mình gặp được bạn ấy, mình chắc chắn rằng bạn ấy vẫn ổn và đã trở thành một cô gái rồi....chỉ tiếc một điều mình vẫn chưa nghe được giọng của bạn ấy thôi. Mình phải nghĩ ngơi đây, chúc bạn luôn vui vẻ và có được một người bạn tốt hơn mình. Tạm biệt."

Lúc bấy h, tôi thật sự tiếc vì đã quay lưng đi, bỏ bạn lại phía sau... tôi cảm thấy thật có lỗi với bạn, ước gì thời gian có thể quay lại để cho tôi và bạn nói chuyện với nhau nhiều hơn những lời chào lạnh lùng của ngày hôm qua..... nhưng mọi thứ ko thể thay đổi được nữa, tôi đã buôn tay của mình khi bạn lại cố nắm tay tôi.....tôi xin lỗi bạn rất nhiều....

Huỳnh Ngọc Nga

Vovinam Kiên Giang