anh cũng đang nhắm mắt.ùh!...chắc chỉ là anh đang ngủ thôi.một giấc ngủ rất ngon phải không anh.một giấc ngủ không chập chờn hay đôi lúc giật bắn mình vì điện thoại.anh đã từng nói với em:anh chỉ ngủ thật ngon khi nằm mơ thấy em. giờ chắc là anh đang chìm sâu vào giấc ngủ nhưng mãi mãi không mơ thấy em nữa.mới đây thôi giọng anh cứ đều đều vang lên trong điện thoại, cứ nhắc nhở em phải ăn nhiều vào, ngủ đúng giờ.mỗi ngày anh sẽ kiểm tra.em cứ trách là anh nói nhiều, anh phiền phức.
...Anh đang ở đây, trước mặt em mà sao không cười với em, nheo mắt với em, tay anh đâu rồi? sao không véo mặt em nữa.anh có biết là anh vô tình lắm không.em đang đứng trước mặt anh đây sao anh cứ ngủ mãi thế.sao anh không cằn nhằn em rằng em mau nước mắt...mãi mãi, anh buông tay em ra thật rồi.anh giữ đúng lời anh đã hứa rằng sẽ trở về.nhưng em muốn nhìn thấy anh tự đi về chứ không phải trên băng ca trắng toát như thế, nó làm em sợ lắm.anh hãy ngồi dậy nói với em đó chỉ là đùa thôi phải không anh.em không trách đâu.hãy nói đi anh.sao mà nằm im mãi thế.anh lạnh lùng vô tri rồi.tay anh không còn ấm áp như ngày anh đi nữa.
...Anh từng nói:cuộc đời là những chuyến đi, gặp nhau rồi lại chia ly là thường.em biết thế nhưng đã hứa là tạm biệt mà sao vĩnh viễn như thế.em không tin va em cứ chờ đợi.một tháng rồi anh nhỉ.em cứ chờ tiếng chuông quen thuộc vang lên.em cứ chờ mẫu kí tự dễ thương và những dòng tin quen thuộc...................
chẳng thể nào lặp lại được nữa vì anh đã vùi mình vào sâu trong lòng đất............forever