Bắt đầu bằng một ngày trời không có nắng.ngày đầu tiên của sự tồi tệ bắt đầu bằng cuộc điên thoại báo tin cháu gái tôi mất. chị gái tôi trong tình trạng nguy kịch...đau thắt ruột gan...khóc không thành tiếng...

- Ngày thứ 2.sau khi ở nghĩa trang về, thêm 1 cuộc điên thoại báo tin.1 người bạn trai thân thiết đã mất vì tai nạn giao thông...tôi ngồi im lặng. không thể tin đó là sự thật cho đến khi nhin thấy lễ tang...mở điên thoại. đọc lại những dòng tin nhắn của một người mà mình sẽ không bao giờ còn có thể nhìn thấy, nghe thấy giọng nói...anh đã ra đi mà không nói với tôi 1 lời...cuộc sống này có quá nhẫn tâm? Tìm đến quán cafe 2 đứa vẫn hay ngồi. nghe như đâu đây vẫn còn bóng dáng anh...mất mát...cảm giác thật khó chịu...rồi bá ốm...ngồi bón cơm cho bá. tôi đã hứa. sẽ làm theo tất cả những gì bá muốn. tất cả. mọi thứ. cho dù tôi không muốn...

vài ngày trôi qua...chợt nhận ra người mình giành cho rất nhiều tình cảm lại không hề có chút tình cảm nào giành cho mình. không quan tâm...không gì hết...bỗng nhiên.không có cảm xúc gì nữa...những ngày trôi qua thật khó khăn...nhưng rồi tất cả cũng qua đi.vẫn phải sống...chỉ có cảm xúc là tê dại và lạnh nhạt với tất cả...