kết quả từ 1 tới 10 trên 22

Ðề tài: Xe đạp ôm

Threaded View

  1. #1
    Tham gia ngày
    May 2009
    Tuổi
    40
    Bài gởi
    4,028
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post

    Default Xe đạp ôm

    Một lần, tôi tình cờ đọc được bài báo nói về những người làm nghề 'xe đạp ôm'. Mới nghe qua tôi thấy thật buồn cười bởi trong lúc cuộc sống phát triển tới mức người ta không còn buồn nhìn đến xe máy nữa, thay vào đó là sự ra đời của hàng loạt loại xe 4 bánh hiện đại thì vẫn còn những người làm nghề này sao?


    Người đàn ông trong bài báo đã 76 tuổi rồi và ông có 50 năm kinh nghiệm trong nghề. Ông kể một ngày thu ngập khoảng 15.000 - 20.000 đồng, đủ cho hai vợ chồng già sống qua ngày. Xe máy là ước mơ lớn của đời ông nhưng cuộc sống nghèo khổ quá, đã bao giờ hai vợ chồng có tiền tiết kiệm đâu mà đòi mua xe... Mỗi cuốc xe giá từ 2.000 - 6.000 đồng. Ngày nào thời tiết đẹp thì còn kiếm được chút đỉnh chứ cứ nắng nóng hoặc mưa to là không có khách - mà họ cũng thương ông đạp xe nhiều khổ...

    Tôi chợt nhớ đến những giọt mồ hôi mặn chua của bố khi đưa tôi đến trường học cách nhà hơn 40km. Hồi đó đứa trẻ 12 tuổi là tôi thường cố làm xe nặng hơn để không phải tới trường - biết vậy nhưng bố vẫn gắng sức đạp đưa con gái đi học và nhìn con vào tận cửa lớp mới chịu về. Tôi lại nhớ cái dáng mẹ gầy, cố đạp xe trong cơn gió ngược để về nhà kịp ăn cơm với chúng tôi. Nhìn mẹ như sắp rơi khỏi xe, vậy mà hồi đó mẹ về muộn một chút là tôi đã hờn trách vì làm tôi phải đợi...

    Tôi cũng nghĩ đến người bạn trai của mình, người vẫn đến đưa tôi đi chơi trên chiếc xe gắn máy. Có một ngày anh nhắn tin nói chúng ta không thể đi chơi được vì xe máy bị hỏng rồi. Tôi nói muốn đi bằng xe đạp, anh trả lời thời buổi này còn ai đi chơi bằng xe đạp nữa, vả lại Hà Nội mấy ngày hôm nay nóng những 40 độ kia mà, để khi nào rảnh sửa xe sẽ đưa tôi đi chơi.


    Ngày hôm sau, tôi lên ô tô về quê. Tới bến xe, tôi gọi điện cho chị ra đón nhưng chị bận làm, vậy là bố bảo để bố lên đón, tôi đừng bắt xe ôm làm gì tốn tiền ra! Khi thoáng thấy cái dáng thân quen của bố trên chiếc xe đạp đang vẫy vẫy ra hiệu cho tôi, tôi chạy ùa tới, cố giấu những giọt nước mắt đang chực trào ra. Bố tôi năm nay đã 55 tuổi rồi, vậy mà... "Bố để con chở cho" - "Thôi, con còn nhỏ lên xe đi còn về, mẹ đang đợi cơm đó".

    Năm nay, tôi đã 20 tuổi, nặng 40kg và chỉ kém bố có 16kg. Từ nhỏ, tôi chưa bao giờ cãi lời bố vì vậy ngồi sau xe, những giọt nước mắt của tôi cứ lăn dài. Tôi ôm bố thật chặt, đã bao lâu rồi tôi không ôm bố thế này, mà bố đã gầy đi từ lúc nào sao tôi không biết?

    Anh nhắn tin khoe xe máy đã sửa xong và rủ tôi đi chơi. Tôi im lặng, tắt máy. Rồi lại ôm bố chặt hơn, đưa chân đạp cùng bố, hai bố con đi trên con đường làng ngập rơm, dưới cái nóng 38 độ.

    Bố mẹ ơi, con đang được đi trên một "cuốc" xe đạp ôm của tình yêu.
    Vì tất cả mọi lý do trên đời, con xin lỗi và cảm ơn bố mẹ rất nhiều!
    Tình yêu của con, giấc mơ của con...
    Bố mẹ là tất cả.


    Tươi mít
    thay đổi nội dung bởi: phong_chau, 01-25-2010 lúc 04:20 AM Lý do: Bổ sung tên tác giả

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quuyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts