Anh T - người yêu dấu của em! Hãy để cho cô bé của anh được gọi anh như thế một lần nữa rồi bé sẽ mãi mãi chôn vùi nó với miền kí ức anh nhé. Hôm nay, một ngày bận rộn như bao nhiêu ngày khác nhưng bé vẫn dành một khoảng riêng cho mình để suy nghĩ và hoài niệm về một thứ mà bé sẽ không bao giờ có được nữa, nó đã không phải là của bé đã 3 năm rồi.

Ngày ấy, bé tình cờ gặp anh trên con đường Láng Hạ. Thời tiết của đầu đông ai cũng muốn đạp xe thật nhanh về nhà để tránh khỏi cái lạnh buốt cắt da cắt thịt, bé và anh cũng là vô số trong những con người ấy. Con đường Láng Hạ về Xuân Thủy sao hôm nay dài quá vậy, hay tâm trạng của bé và anh đang vui nhộn mà quên đi tất cả những gì xảy ra xung quanh mình. Anh về trường Đại học Quốc gia còn em? Em về đường Lê Đức Thọ. Trong cái rất tình cờ ấy đã cho bé và anh gắn bó với nhau hai năm - một thời gian không quá ngắn cũng không quá dài để cho bé và anh tận hưởng sự yêu thương, hạnh phúc ngọt ngào. Khi ấy anh còn là một sinh viên dược còn bé của anh đã phải đi làm, lúc đó bé buồn lắm không biết sẽ như thế nào khi mình không có nghề nghiệp ổn định còn anh của bé thì lại khác. Chính anh đã cho bé niềm tin rằng bé và anh sẽ mãi là của nhau. Vâng bé đã tin như thế. Những ngày cuối của năm học anh bận thi tốt nghiệp nhưng chưa bao giờ anh để bé đi làm về một mình, anh đi xe buýt đến đón bé về. Còn gì hạnh phúc hơn đúng không anh? “Anh chở em trên chiếc xe đạp cũ…” - đúng như lời bài hát của Phương Thảo Ngọc Lễ vậy.

Bé hân hoan đón nhận niềm hạnh phúc ấy, người con trai đầu tiên làm trái tim bé rung động, người con trai đầu tiên chăm sóc và là chỗ dựa tinh thần mỗi khi bé yếu đuối. Anh lo cho bé như một đứa trẻ khi rời vòng tay của mẹ, sợ bé lạnh mỗi khi ra phố, sợ bé thức khuya sẽ hại đến sức khỏe, dụ bé uống thuốc mỗi khi bé ốm. Anh dẫn bé đi chơi khi bé buồn, anh hỏi bé có tin vào số mệnh không? (vì bé và anh khắc tuổi nhau mà). Bé trả lời anh bé có tin nhưng người ta nói “đức năng thắng số” mà anh. Anh ôm bé vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc và anh cảm ơn bé vì đã tin anh.

Thời gian cứ nối tiếp thời gian, anh và bé sống trong hạnh phúc nhưng cũng không phải là trọn vẹn, cả hai đều sống trong rào cản của các chị bé. Có lẽ khi yêu người ta càng mạnh mẽ để đấu tranh với hạnh phúc của mình. Anh đã hứa với bé sẽ không bao giờ rời xa bé cho dù có chuyện gì xảy ra… Nhưng có lẽ anh đã quá mệt để tiếp tục đấu tranh bảo vệ tình yêu của mình? Hay đang cố tạo ra sự hiểu lầm? Bàn tay em quá bé nhỏ để có thể giữ anh cho riêng mình…

Ngày bé nói lời chia tay bé không khóc, bé kiên cường lắm khi nhìn thấy những giọt nước mắt anh lăn trên má vì bé. Bé nói với anh rằng bé sẽ không buồn mà bé sẽ lấy ngày này là một kỷ niệm vui, bé nói rằng anh đừng nói thêm gì nữa hãy cứ để nó ra đi đẹp như lúc ban đầu rồi bé quay lưng bước đi. Về nhà đêm đó bé khóc rất nhiều, khóc dòng một đêm làm bé thiếp đi. Ngày hôm sau bé về nhà ôm chầm lấy mẹ và khóc chưa bao giờ bé khóc nhiều như vậy. Những lúc nhớ anh bé chỉ muốn chạy về cuối con đường ấy để gặp anh, thế nhưng đã quá muộn rồi, bé đã tự nhốt mình trong bốn bức tường cho đến khi anh hàng xóm thấy bé có biểu hiện trầm cảm và bắt bé phải thay đổi môi trường sống.

Bé đã chọn cách lập nghiệp ở một nơi thật xa để quên đi tất cả những gì đau buồn nhất. Thế đấy, thời gian ấy cũng trôi qua 3 năm, 3 năm anh mãi là miền nhớ trong bé, 3 năm bé không có anh bên cạnh, 3 năm bé không thể cảm nhận được tình cảm của ai thêm một lần nữa và hôm nay bé ngồi đây viết cho anh hay đang viết về một nỗi nhớ da diết trong bé. Bé đang khóc, bé khóc về một quá khứ đã qua hay bé khóc cho tình yêu của bé vẫn còn đó mà anh mãi xa?! Bé cũng không biết nữa, bé đã tự hứa với lòng mình rằng sẽ không bao giờ bé viết nhật ký cho anh thêm một lần nữa thế nhưng bé vẫn viết về anh…

Anh biết không, cái ngày mình chia tay ấy cũng chính là ngày bé nghỉ việc tại trung tâm, bé muốn rời nơi đó vì có biết bao kỷ niệm mà bé không dám đối diện với nó - một sự thật rằng bé đã mất anh. Bé không một lần dám qua nơi ấy nữa, nhưng thôi anh à, hãy cho những kỉ niệm đó vào quá khứ đi anh nhé. Cả bé và anh còn có một chặng đường dài phía trước cần phải đi nữa, rồi bé cũng sẽ quên và đón nhận mọi thứ tốt đẹp xung quanh mình. Bé nơi xa luôn cầu chúc cho anh mọi điều tốt đẹp, lỡ một ngày tình cờ gặp nhau trên phố bé sẽ vẫn mỉn cười với anh như lần đầu tiên định mệnh ấy. Chúc anh của bé sẽ mãi hạnh phúc bên người phụ nữ yêu thương.