Thực sự vậy.!
Một ngày nó cũng đã đến...
Đến với tôi..cô ấy và Một bóng hình nữa..
Thoáng chợt sự ruồng rẫy..
Cái đó đã ra đi..
Chết lặng..nghẹn ngào và vỡ òa
trong nước mắt và tuyệt vọng...
Cô ấy nhìn tôi...
Tôi chợt ko thể nhìn cô ấy...
Một con người khác hiện về trong tôi..
Trong cái cảm nhận của cô ấy...
Tôi đã ruồng rẫy cô ấy..
Tôi trở nên...
Đê tiện có
xấu xa có
vô tâm có
... .
Nhưng
... .
Tôi đã là gì trong tất cả
... Một thằng con nít
học đòi chuyện yêu đương
trong chốn tình trường... .
Để rồi tôi đã chạy trốn...
Trốn...
Tình cảm của mình
ánh mắt của mình
cả tâm hồn mình
Để rồi bơ vơ mình cô ấy...
Trong nỗi đau, trong sự hụt hẫng
và tàn nhẫn...
Của Tôi
Nhưng tôi đã
không thễ nữa...
Không thể...
Tiếp tục chạy trốn nữa
tiếp tục dối lòng mình nữa...
Và càng không thể để mất [người tôi yêu] lần nữa...
Cô ấy...
Tôi chợt nhận ra
mình không là gì nhưng
cô ấy dường như là cả thế giới trong tôi
Người tôi yêu...
Còn bạn tôi...
Cậu ta
Một cuộc tranh chấp và chạy đua
Một chyến trường mất-còn
tôi yêu cả hai...
Tôi đã là người có lỗi...
Trong tất cả..
Một thằng nhóc đã lớn để nhận ra rằng... : "tình yêu không phải là thứ.. Nói Một lời là có..
Mà nó là cả Một chặng đường và có khy đầy nước mắt... "
thế nên...
Tôi chẳng thể tiếp tục giả tạo
với chính mình...
Tôi muốn...
Hy vọng rằng [?] Kia sẽ mãi là
Một hằng số Dương tuyệt đối...
Tôi-Cậu Ta-Và Cô Ấy... !
Start Love... !!!