Đường đến bậc thang

Nấc thang thứ 1 :

Tôi vẫn trầm mình trong nỗi buồn dai dẳng, cứ ầm ỉ trong trái tim. Người đã ra đi, tiếc nuối cũng không thể giữ bước chân người.
Hãy để cảm xúc tâm hồn bay theo mây, theo gió, để những vết loan của từng thới thịt bấu lại với nhau, nỗi đau thêm dài , càng nhớ để càng quên. Tan những u uất trong tâm hồn, lạnh người với nắng ấm của mùa xuân, tan chảy theo dòng nước hiền hòa của làng quê.

Vẫn biết mình đã tìm được hạnh phúc, nhưng vết thương ấy vẫn bám víu, vẫn đâm sâu thêm nỗi đau của trần gian.
Lúc ta bắt gặp thì nó đã đi xa, lúc ta bên cạnh thì ta đã không thèm nhìn nó, không dám, không tin, không phủ nhận, không khẳng định, lưỡng lự để rồi đau khổ thêm dài.

Con đường đầy những vết xe đổ, nó hằn lên vết thang, vết thang thiên đàng hay địa ngục, vết thang của nồng nàn hay lạnh lùng, hãy giữ những phút giây yêu thương, hãy biết nắm bắt những gì đã là của ta. hãy yêu thương và tôn trọng nó. Những gì đã làm và những gì đã mất, đã là vết thang của lòng ta.