kết quả từ 1 tới 10 trên 11

Threaded View

  1. #1
    Tham gia ngày
    Aug 2007
    Đến từ
    Ác Nhân Cốc
    Tuổi
    36
    Bài gởi
    1,521
    Thanks
    11
    Thanked 5 Times in 4 Posts

    Default Mình đã chia tay nhau rồi sao ( phần III)

    Đoạn cuối cuộc tình,,,



    1 thời gian nữa tôi quyết định gặp em để nói chuyện cho rõ ràng, giải quyết mối tình đã dây dưa kéo dài suốt hơn 4 năm qua…




    Mắt nhìn thẳng, bình thản và tự tin, em hỏi tôi về công việc, gia đình và... thời tiết. Tình yêu trong em đã chết thật rồi ư? Vậy mà tôi cứ ngỡ, sự xuất hiện sau bốn năm xa cách và câu nói tôi chưa quên được em, tôi luôn mong chờ một ngày em sẽ quay về với tôi,,, tôi biết tôi có lỗi nhiều, mong em tha thứ. Kéo em vào lòng, tôi nức nở:

    _ “Mình làm lại từ đầu em nhé”.

    Em bình thản: “Chuyện cũ rồi, cho qua đi anh”.

    _Tại sao chứ? Anh đã làm gì sai à?

    _Anh sai hay không thì anh phải tự hiểu chứ? Sao lại hỏi em? Điều quan trọng nữa là anh biết em đã có người yêu rồi, em không muốn phụ tình người ta. Anh ấy yêu và quan tâm em…



    Buổi hẹn kết thúc. Tôi đưa em về trên con đường cũ. Ngày xưa, tôi thường chở em dạo quanh con đường này, có nhiều quán trà nằm san sát bên nhau, cũng tại đây, em đã nhận lời yêu tôi, trao tôi nụ hôn đầu. Em quên tôi nhanh đến vậy sao?

    Tôi bước vào nhà, nghe tiếng xe anh xa dần. Không còn yêu anh, nhưng tôi đâu mau quên đến thế, con đường ấy có biết bao kỷ niệm. Ngày mới chia tay nhau, chiều nào đóng cửa tiệm, tôi vẫn thường nhớ về anh với những nơi mà 2 đứa đã từng đến, nước mắt đẫm mi, chỉ muốn chết vì ý nghĩ anh yêu bản thân anh chứ nào yêu tôi.Anh không cho những người bạn là nam đến tiệm thăm tôi, anh bảo nếu anh xuống thăm tôi mà gặp người con trai nào ở đấy thì anh sẽ quay xe về thành phố luôn. Tính anh là thế, hay nổi nóng và ghen tuông. Anh lại không thích chơi với bạn tôi,đôi khi tôi muốn giới thiệu anh với bạn tôi nhưng tôi không thể làm được điều đó Anh lại hay buồn rầu, hờn mát như một thằng bé bị bỏ rơi khi thấy tôi đi chơi vui vẻ với bạn bè. Riết rồi, tôi luôn phập phồng, lo âu như người phạm tội khi đi chơi tối, chẳng muốn đi đến đâu, mà có bất đắc dĩ phải đi, tôi cũng chẳng thấy vui. Tôi chịu hết, cố gắng để chiều chuộng, hy sinh cả ý thích riêng để anh vui lòng. Chỉ cần anh vui là tôi hạnh phúc lắm rồi. Vậy mà,,,,


    Tôi đã định nói với em, tối nay, nhiều hơn thế, rằng, tôi nhận ra rằng tôi không thể sống thiếu em, xin em cho tôi một cơ hội. Nhưng việc ấy, chẳng còn nghĩa lý gì khi mà em đã muốn quay lưng đi.

    Đêm trước Cái ngày tôi nhập viện, tôi với anh lại cãi nhau vì một cái việc không đâu. Mà phần lỗi là ở anh thế mà đến sáng tôi vào phòng mổ anh cũng chẳng thèm đến thăm, bỏ mặc tôi ra sao thì ra. May cho tôi là lúc đó có mẹ bên cạnh, nếu không tôi cũng chẳng biết phải làm sao nữa? lúc tỉnh dậy anh cũng chẳng thèm đến, cả điện thoại hay thậm chí nhắn tin cho tôi anh cũng không? Tôi khóc, nước mắt cứ chảy mãi, mẹ hỏi tôi ca mổ đau lắm sao mà khóc vậy con? Tôi chỉ biết khẽ gật đầu chứ làm sao dám nói tôi đau ở trong tim …Nhưng rồi tôi chợt nghĩ sao anh không vào thăm? Hay anh bị bệnh, hay anh có chuyện gì không hay, mà cũng có thể anh đang đến. Hai giờ, ba giờ, rồi nhiều giờ trôi qua anh vẫn chưa tới. Tôi mệt nhọc thiếp đi mà trong giấc mơ vẫn nghĩ về anh,,, Sáng tỉnh dậy, anh vẫn không đến chẳng lẽ anh không biết những lúc này anh là người mà tôi cần nhất. Yêu nhau mà như thế này sao. Tôi òa khóc vì tủi than. Mẹ cuống cuồng hỏi: “Con đau lắm sao? Để mẹ gọi bác sĩ cho”…




    Tôi đến nơi, mặt trời cũng tắt bóng. Em đang ngủ, hai dòng nước mắt vẫn chưa khô. Mẹ em kéo tôi ra hành lang: “Bác phải dỗ mãi nó mới ngủ chắc là đau lắm??? Con vừa về tới hả, ở đây Bác mua cơm lên ăn nghen, nó cũng chưa chịu ăn gì từ lúc lên phòng.” Mẹ đi rồi, tôi ngồi quạt cho em, em khẽ mở mắt, vừa thấy tôi, hai giọt nước mắt lăn dài. Tôi vội phân bua:


    _ “Cả tuần nay anh bận đi công tác và làm dự án cho công ty. không có cả thời gian để ngủ nghĩ. Rồi còn phải chuẩn bị triển khai dự án nữa nên…”.

    Em gào thành tiếng: “Bận làm cái gì mà cả tuần nay, chẳng lẽ 1,2 tiếng đối với anh là quá nhiều hay sao?”. Chẳng hiểu cái quái gì đã biến em thành thế này, lần mổ này đã được dự báo trước, có bất ngờ, nguy hiểm gì đâu? Chỉ là tiểu phẩu thôi mà.





    Em khóc to hơn: “Phải mà, tôi còn gì nữa đâu nên anh xem thường, anh về đi, tôi không cần”.

    Tôi lúng túng, nóng gáy trước những ánh nhìn kín đáo, quay qua nạt em: “Em im đi, sao em không nghĩ trên đường đi anh bị tai nạn, em ích kỷ vừa thôi”. Em quay mặt vào tường, tiếng nức nở nhỏ dần.

    Em thật trẻ con, giận hờn đó rồi cũng mau quên, chẳng cần đến một lời xin lỗi. Em xuất viện, có vẻ trầm lắng, suy tư hơn. Mẹ tôi lo cho em lắm, thân con gái một mình nơi thành phố, ốm đau chẳng có ai lo, mẹ bảo tôi rằng, cưới em về là vừa rồi. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Vậy mà...


    Anh xin cưới, ai cũng bảo tôi hạnh phúc, may mắn mới kiếm được người như anh. Vậy mà tôi như ở trên mây, không thể quên được chuyện ở bệnh viện.
    Ba mẹ tôi đến nhà anh trong im lặng, còn nói gì được nữa, làm gì được nữa khi cả hai ngày trời chửi mắng, thuyết phục và cho tôi suy nghĩ, tôi vẫn không đổi ý. Tôi như người mất hồn, không có anh, tôi chẳng còn gì,tôi đã dành tặng cho anh tất cả những gì thuộc về tôi. Có lẽ vì thế mà đôi khi tôi phải uốn mình, phải chịu đựng những vô lý, quá quắt từ anh. Vì yêu anh, tôi chịu đựng được tính gia trưởng và những yêu sách của anh. Nhưng tôi không chấp nhận được chuyện bị bỏ bê ngay cả khi đau ốm. Mà anh thừa biết, tôi chỉ một thân một mình trong thành phố này, có ai nữa ngoài anh. Quá tam ba bận, chẳng phải ngẫu nhiên mà đã là cá tính, cái tính vô tâm, ích kỷ ngay cả với người mình yêu. Cả buổi, tôi chỉ nói được một câu: “Con xin lỗi, con nhận ra tụi con không hợp nhau”.





    Em tránh gặp tôi từ đấy, cũng không nói thêm gì cả, mặc dù tôi cố gắng làm nhiều việc để em thay đổi. Tôi không chấp nhận được việc em bảo em không hợp với tôi. Tình yêu không phải trò đùa, bốn năm gắn bó bên nhau, em yêu tôi lắm cơ mà. Em không thể, không thể rũ bỏ tôi nhanh đến thế được, nhất là, khi cả hai chúng tôi gần như đã thuộc về nhau…



    Tôi quyết chia tay anh, dù phải chịu nhiều lời trách móc, xì xầm... Anh vài lần đến tìm, rồi ngừng hẳn. Nghe đâu, anh đã có người yêu mới, mừng cho anh mà xót xa cho mình … Tôi không biết rồi đi người yêu tôi sẽ nghĩ sao về tôi khi biết chuyện của tôi và anh…Tôi làm việc nhiều hơn, kết bạn nhiều hơn, những chuyến đi, những người bạn, những niềm vui và nụ cười giúp tôi nguôi ngoai dần vết thương lòng, quên đi nỗi ám ảnh về tương lai của mình. Và hôm nay, khi tôi ngỡ anh đã tìm được hạnh phúc, thì anh xuất hiện trở lại. Ngày xưa, người xưa đã thôi làm tôi rơi nước mắt, nhưng vẫn không tránh khỏi cái rùng mình, không, tôi không muốn quay lại... tôi không muốn.






    Trên rèm mi lóng lánh giọt nước mắt chưa khô, cô gái chìm dần vào giấc ngủ thanh thản.

    Ngày xưa ơi, hãy xem nó như một giấc mơ đi nhé. Khi tỉnh dậy thì mọi thứ sẽ được tan biến…


    Chúng ta có thể làm mọi thứ cho người mình yêu, ngoại trừ việc yêu họ thêm 1 lần nữa,,,



    Phong Châu
    thay đổi nội dung bởi: phong_chau, 01-02-2010 lúc 06:37 PM
    Hữu Tâm Vi Thiện, Tuy Tâm Bất Thưởng
    Vô Tâm Vi Ác, Ác Bất Phạt

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

     

Quuyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts