Người ngồi xem TV, người đi chơi, người leo lên giường, trùm kín chăn rồi ngủ cho tới sáng mồng một. Chỉ còn lại mình bà lủi thủi một mình sửa soạn mâm cỗ, bàn thờ chờ đến lúc giao thừa. Rồi đến lúc ấy lại mỏi miệng gọi con cháu dậy đón giao thừa nhưng chẳng được một mống người nào. Chẳng có ai thiết tha gì với giao thừa, giao thiếu. Cứ ngủ cho nó khỏe! Nhìn mâm cỗ giao thừa lạnh tanh, bà lại cằn nhằn trách móc vài câu. Nhiều lúc nghĩ cũng thấy áy náy, có lỗi thế nào ấy!Cái không khí tết đã vơi đi kha khá!
Năm bảy năm trước, cứ đến hai tám, hai chín tết, là bốn bên hàng xóm đã eng éc tiếng mổ lợn. Tiếng người nói cười inh ỏi. Nghe mà thấy vui tai và “không khí” lắm. Mặc dù nhà mình không có, nhưng cũng thấy phấn chấn, vui lây với thiên hạ. Vậy mà mấy năm nay thì tịt hẳn. Năm ba cân thịt, ai còn bày vẽ làm gì cho mệt. Thời gian ấy để mà kiếm tiền trăm, tiền triệu.
Cái không khí tết lại vơi đi một chút kha khá nữa! Còn cái chuyện bánh chưng, chẳng chỉ ở thành phố, mà cũng khối nhà ở nông thôn, không còn cảnh gói bánh và luộc bánh nữa. Khổ quá, ăn bao nhiêu mà bày vẽ làm gì cho mệt! Mấy năm trước, anh em, bà con hàng xóm thường nhờ mình khéo tay sang gói hộ mấy cái bánh chưng vuông cho nó đẹp. Mệt nhưng cũng thấy vui vui. Mấy năm nay thì chẳng thấy ai nhờ vả gì nữa. Họ đã “tạm biệt” nồi bánh chưng! Thường thì mình sẽ tham gia vào cái nhiệm vụ trông nồi bánh chưng. Mọi người sẽ quay quần bên nồi bánh và nói với nhau chuyện này chuyện nọ. Mấy năm nay bận quá nên chẳng đóng góp được công sức gì cả. Có lẽ hình ảnh cái nồi bánh chưng ngày tết rồi cũng sẽ chia tay mỗi nhà. Và người ta sẽ thi thoảng nhớ rằng... ngày xưa... Cái không khí tết lại vơi đi một chút kha khá, kha khá nữa!