Trang dự thi "Văn" của các Môn Sinh
Trang nầy dành riêng cho các môn sinh dự thi Văn.
Các môn sinh có bài dự thi tự để vào đây bằng cách bấm vào chử " Trả lời" rồi để bài vào tiết mục nầy để ban giám khảo dể kiểm soát và chấm điểm. Xin đừng để riêng vào các tiết mục khác.
Yêu cầu các môn sinh khác không được post ý kiến, phê bình vào trang nầy, xin cám ơn..
Chúc các môn sinh viết Văn thật hay, lưu loát, có ý nghĩa và may mắn đoạt giải!
Thân mến!
Cô Cẩm Bình
Lưu ý: Những bài dự thi phải do chính các môn sinh viết, không được copy bài của người khác. Bài phải ghi rõ: Bài dự thi và ghi tên họ của mình ở dưới, Các môn sinh nên viết đề tài nào có liên quan đến môn phái Vovinam (đề tài về tình yêu sẽ không được điểm cao)
Người Thầy Sau 15 Ngày Tập Huấn
Bài dự thi Văn - 2009
Cảm Nghĩ Về Thầy Nguyễn Hồng Quì
http://up.anhso.net/upload/20091025/...5_Tuyen__1.jpg
Mười lăm ngày ấy sao con quên được? Và nhờ có mười lăm ngày ấy mà con quen biết được Thầy!
Ngày đầu tập luyện dưới sự giảng dạy của Thầy con rất sợ với cách làm việc nghiêm trang ẩn lên nét mặt Thầy. Hai ngày đầu vào lớp tập con lại không nói chuyện với ai chỉ biết ngồi im và tập luyện. Có lẻ vì bản tính của con ít nói trầm nên con làm thầy khó chịu, nhưng vì vậy mà đúng bản chất của con! Ngày thứ ba bắt đầu bắt tay vào tập luyện theo sự sắp xếp của Thầy thì chính Thầy là người dạy con.
Thầy ơi! Thầy biết không? Con được chính tay Thầy giảng dạy con hồi hộp biết chừng nào, vì có quen biết thầy đâu nhưng khi Thầy dạy con, bao nhiêu tinh hoa, tâm huyết của Thầy, Thầy truyền lại cho con một thành một bài tập hoàn hảo. Cứ đến lúc tập thì con rất lo. Con cố gắng thu nhận thật nhanh, lẹ những gì Thầy dạy con để Thầy không chán nản mà hăng say tiếp tục dạy con, con không biết mình đã làm được chưa?
Thầy hỏi?
- Thuộc bài chưa con?
Con trả lời
- Con không nhớ gì cả Thầy ơi!
Và bàn tay ân cần Thầy vuốt má con, Thầy nói:
- Sao vậy? Cố lên nha con, thuộc bao nhiêu thì đánh bấy nhiêu .
Từng lời nói của Thầy khiến con phát huy hơn, với những tố chất của trong người con, con đánh con tập con cố gắng bộc lộ hết khả năng của con để đánh cho thầy xem. Sự giảng dạy nhiệt tình, hồn nhiên của Thầy làm con có cảm giác ( khi con tập luyện - Thầy chỉnh sửa ) giống như một mạch máu nó luôn chảy không ngừng hoà lẫn vào nhau là những giọt mồ hôi và những lời nói cười của con và Thầy. Sự mệt nhọc như được đánh tan đi vì sự chuyên cần, chịu đựng.
Và ngày thi đấu sắp tới, ai nấy đều tập luyện hết mình để hoàn thành bài tập được giao. Có lẻ chỉ có bài của con là chưa toàn diện. Con đã cố gắng theo kịp những gì Thầy chỉnh sửa bài lại cho con. Hai ngày cuối cùng cả đoàn qua Nhà Thi Đấu QK 7 để tập thử và diễn bài để duyệt. Các bài diễn của mấy anh chị đều hoàn thành tốt, đến bài của con, con đánh về không đúng chỗ, con cũng không biết sao nữa. Trong lúc con đang rối như thế, thì lại có Thầy đến giúp con.Thầy chỉ lại cho con chỗ nào sai, sao lại không về đúng chỗ. Lúc đó thầy mặc đồ tây, mà vẫn đánh cho con xem. Con đánh đi, đánh lại bốn năm lần cũng không về đúng chỗ làm Thầy lo. Con đã tập lại và đánh chậm lại từng nét, từ tấn đến bay nhảy và Thầy đứng trợ gíup cho con, cuối cũng con cũng về được đúng chỗ.
Con thấy yên tâm vì bài của con đã hoàn thành, và thầy cũng thế. Dường như trong lúc con bế tắc như vậy thì con lại có thầy bên cạnh giải quyết tất cả những khó khăn của con.
Ngày thi đấu chính thức đã đến với con. Con hồi hộp, đứng ngồi không yên, mặt thì tái xanh, tay chân rung hết cả lên.
Thầy nói:
- Sao con tâm lý ghê vậy? Có Thầy bên cạnh đừng có sợ nhe con! Cố gắng đánh và thể hiện hết mình đó!
Cũng chính vì những lời nói thiết tha như thế, làm lòng con cố gắng sẽ không làm thầy buồn vì thầy mình sẽ làm được. Tâm lý có đó, vì lần đầu tiên đi thi đấu giải lớn và lại đại diện cho một quốc gia thi đấu..bao nhiêu gánh nặng trên vai, con không sợ mình không làm được, con chỉ sợ làm Thầy buồn.
Và Thầy ơi! đến lúc con đánh xong, khi chưa biết kết quả con ngồi đó, đầu óc bị chia phối, vì còn bốn đối thủ mạnh trước mắt con. Lúc thi xong nội dung quyền của con, Thầy ngồi cộng điểm, còn con thì hồi hộp tim đập nhanh và một lần nữa con lại nghe Thầy nói:
- ‘Yên tâm đi con vàng rồi!
Nghe xong còn gì bằng hạnh phúc khi con làm đã làm được. Con đình chạy lại ôm Thầy mà không dám, con chỉ biết đi lại Thầy Nghiêm Lễ. Cái Nghiêm Lễ đó không chỉ đơn thuần, mà Nghiêm lễ đó, nó thể hiện tất cả những gì con muốn nói và ánh mắt con nhìn Thầy chứa đựng những giọt lệ thầm trong lòng con.
Ngày giải kết thúc con về Vũng Tàu và có được hai ngày cùng thầy đi chơi, tắm biển đốt lửa trại, con vui lắm. Nhưng con biết con sắp xa Thầy rồi, con chỉ có thể đem lại niềm vui và kỷ niệm cho Thầy. Khi chia tay Thầy , Thầy về Thành Phố trong khi đó con còn nhiều điều rất muốn nói với Thầy, nhưng con không thể nói nên lời.
Biết Thầy về Thành phố thật rồi, ở nhà con ngồi một mình nhớ lại những chuyện đã qua. Con đã khóc vì con phải xa Thầy, con không biết sao nữa, nước mắt cứ rơi hoài.
Lúc không còn Thầy bên cạnh,con chợt nghĩ rằng: Con khờ lắm! Những lúc còn gần Thầy,sao lại không nói chuyện với Thầy nhiều hơn,không tâm sự và tìm hiểu cuộc sống của Thầy! Giờ thì không kịp nữa rồi Thầy nhỉ.Con chỉ tiếc,sao thời gian qua nhanh quá,khi con mới có chút cảm giác về Thầy thì phải xa Thầy rồi.
Có thể đây là lần đầu tiên con sống xa nhà,hòa mình vào tập thể.Được sống,được vui,được hưởng những ngày hạnh phúc khi con được Thầy quan tâm,lo lắng,động viên.
Con vui ,nhưng cũng biết bữa tiệc nào mà ko tàn.Có được rồi,thì cũng phải chia ly.
Mười lăm ngày tập huấn, dù thời gian đó con quen biết được Thầy không lâu, nhưng sự giảng dạy của Thầy giúp con thấu hiểu được, tình Thầy Trò sau mười lăm ngày thật đáng quý. Giờ đây con nhận ra xung quanh con vẫn còn có một người luôn động viên và an ủi con. Và hôm nay con không được học dưới sự giảng dạy của Thầy nữa, nhưng con vẫn hy vọng một ngày nào đó hay có dịp nào đó con vẫn tiếp tục tập luyện với Thầy.
Và Thầy nè,con không phân biệt Thầy là Thầy nào ?và là Thầy của ai.Đối với Con ,Thầy là người Thầy 15 ngày đẹp nhất trong tâm hồn Con mãi mãi và sau nay vẫn thế.
Tuy con với Thầy một năm chỉ gặp nhau qua mấy mùa giải và những thời gian còn lại con chỉ biết ở nhà nhắn tin hỏi thăm sức khoẻ Thầy, Con xin lỗi con chỉ có thể làm được vậy, con quý mến thầy nhiều.
Mong sao những điều tốt đẹp đến với thầy.
- Con chúc Thầy mạnh khoẻ!
Thân Mến!!!!
Huỳnh Thị Kim Tuyền
Vovinam Vũng Tàu
bài dự thi của Huỳnh Võ Hoàng Thiếu
1000 HẠC GIẤY
( Tặng Huỳnh Thị Phương Uyên )
Bước xuống nhà để chở em đi học võ, mẹ em đon đả ra mời tôi vào nhà vì mấy khi có dịp tôi mới xuống.
- Ba nó nhiều lần tức giận vì nó là con gái mà cho đi học đàn, học múa mà nó không chịu, cứ đòi học võ, thím phải lựa lời mà nói để mà cho nó đi học võ. Nó toàn chơi trò chơi của con trai, nào là điện tử, đá banh, ăn nói cũng không có chút thùy mị... con gái gì đâu mà cứ như con trai vậy.
Thím Bảy, mẹ em vẫn thường than vãn với tôi những câu đại loại thế này về em.
-Thế nhưng dạo này nó đang cặm cụi làm gì trong phòng, thím vào mới biết nó xếp hạt giấy, nó bảo nếu xếp đủ 1000 hạc giấy thì mình ước điều gì đó có thể thành hiện thực.
Nhìn từ vóc dáng em như 1 đứa con trai đến cách bước đi theo kiểu " hiên ngang", lại thêm mái tóc ngắn, thật khó ai mới nhìn thoáng qua mà có thể đoán được em là con trai hay con gái.
Mặc dù tôi học võ trước em nhưng với Vovinam tôi là người đến sau, khi tôi mang lam đai trơn thì em đã học hơn 1 năm. Em có cá tính đặc biệt, trong lớp võ em là người hau nói hay cười, sống cởi mở, và duy một điều tôi biết rõ về em, là em rất yêu Vovinam.
Em từ trong nhà bước ra chào mẹ, làm cắt đi dòng suy nghĩ của tôi.
Trong mắt tôi, em vẫn còn chút gì đó thật nữ tính.
--------------------------------
CON RIÊNG
( Tặng Huỳnh Công Hậu )
Nó ngước nhìn đồng hồ, "6h rồi ".
Trời đã bắt đầu nhá nhem tối.
Nét mặt hân hoan, chiều nay nó đi học về sớm hơn mọi khi vội tắm rửa sạch sẽ rồi đến bên bàn học cười nói ríu rít, nói với tôi rằng tối nay mẹ sẽ xuống dẫn em đi chơi Noel.
7h, nó ra khỏi nhà. Nhịp từng bước đi, ngày hôm nay nó cười nhiều hơn mọi khi, chợt nó lại nhoẻn miệng cười khi nghĩ đến niềm hạnh phúc được mẹ nắm tay dẫn đi qua từng con phố, sẽ mua cho nó một cái bánh bông lan mà nó thích ăn.
Đến chỗ hẹn, 5 phút... 10 phút trôi qua, nó lấy tay đấm vào khoảng không để đánh tan cái lạnh. Rồi chợt một chiếc xe máy chạy đến cắt đi sự chờ đợi lo lắng của nó. Nhưng Nó chợt thoáng thấy điều gì đó mà hoảng, vội nấp sau chiếc xe tải gần đó. Chiếc xe dừng lại chừng đôi phút rồi rồ ga đi mất, bỏ hụt nó vào khoảng không đen tối.
Ba nó vì phạm tội mà đi xa, mẹ nuôi nó từ hồi nhỏ giờ. Đến khi nó học lớp 6 thì mẹ nó đi thêm bước nữa, cưới 1 người đàn ông về để mong có sự chở che vững chắc cho nó, để nó lãng quên dần đi sự miệt thị của mọi người xung quanh về cha ruột nó. Nhưng rồi chuyện đời không như mong đợi, thương lấy hoàn cảnh nó mà nội cưu mang nó, nó sống chung và học hành cùng tôi.
Đã lâu lắm rồi nó mới có dịp liên lạc với mẹ nó, mẹ hứa hôm nay là Noel sẽ dẫn nó đi chơi. Nhưng mẹ hứa là chỉ 2 mẹ con đi thôi mà, sao chiếc xe lúc nãy còn có cả ông dượng ấy, chẵng lẽ mẹ quên con chỉ là 1 đứa con riêng ?
... Trời về đêm khuya sương càng phủ mù cả con đường. Trong căn gác nhỏ, 2 anh em dụi đầu vào nhau đắp chung cái mền mỏng, co cúm cẳng vì lạnh.Một đứa đã ngủ, một đứa vẫn còn thức...
---------------------------
Đã lâu anh không có dịp hỏi thăm mấy đứa, nay anh viết 2 bài này để tặng 2 đứa, chúc 2 em học tốt.
Gửi Phương Uyên ( Bé Út) : Cố gắng lên , những điều kì diệu trong cuộc sống, nó từ suy nghĩ của lòng ta mà thành.
Gửi Hậu ( cu Tí ) : Anh sẽ vẫn bên em, 3 năm sau phải vào Đại học Quốc gia mà học với anh như đã hứa đó, hehe.
HUỲNH VÕ HOÀNG THIẾU