Mến gởi tặng Mr. T.!
Thương ai khuya sớm miệt mài,
Cố công đèn sách sớm ngày nên danh.
Mong cho ước nguyện toại thành,
Tương lai rạng rỡ - công khanh danh hầu.
Printable View
Mến gởi tặng Mr. T.!
Thương ai khuya sớm miệt mài,
Cố công đèn sách sớm ngày nên danh.
Mong cho ước nguyện toại thành,
Tương lai rạng rỡ - công khanh danh hầu.
Trong đời nầy cái gì đáng sợ nhất??
T. đã hỏi ta:
- Trong đời nầy cái gì đáng sợ nhất???
Xin được trả lời:
- Ta sợ nhất tình người đổi trắng thay đen!
- Ta sợ nhất những con người gian xảo.
- Ta sợ nhất những người giả dối sống 2 mặt, ngoài thì ngọt ngào nhưng trong lòng lại khác. Hại người bằng lời nói không cần gươm đao...
- Ta sợ nhất những người vì bản thân mình muốn vươn lên mà đi trên những khổ đau của người khác.
- Ta sợ nhất là những người phản trắc, hảm hại bạn bè thân thuộc, quên đi tình cũ nghĩa xưa....
Còn T. thì trả lời rằng:
- Nghèo là đáng sợ nhất!
- Nghèo luôn bị người ta Khi dễ.
- Nghèo không thể vươn lên...
Cái nầy cũng đúng thôi, việc nầy xảy ra nhan nhản trong xả hội từ xưa đến nay. Những người nghèo thường hay bị người ta nhìn bằng nữa con mắt, người nghèo không có tiền thì khó làm nên việc lớn..
Nhưng T. ạ, có những người nghèo cũng có thể vươn lên bằng nghị lực chính bản thân mình, bằng ý chí quật cường, bất khuất, khuất phục mọi gian nan.. để đi đến thành công...
Mong T. sẽ vượt qua mọi trở ngại để đi đến thành công!
Mến!
*. Lời của T: - Sống là phải nhẫn! Cố mà nhẫn!
*. Xin được góp ý kiến:
Trong cuộc sống có những việc xãy ra ngoài ý muốn, có những chuyện làm cho ta đau lòng, buồn khổ, nhưng vì cuộc sống, ta phải nhẫn nhịn.. bỏ qua mặc dầu trong tâm không muốn thua cuộc… Nhưng người ta nói:
- Một câu nhịn – chín câu lành.
Đôi khi mình chịu nhịn một chút mà mọi việc được êm xuôi, nếu ta không kềm chế việc nhỏ có thể xé ra to, hư bột hư đường hết.. và sau đó là một sự hối tiếc khôn nguôi..
Làm con người luôn cần phải suy nghĩ chính chắn, những gì mình cần hành động, những gì mình cần phải lùi bước..
Chử nhẫn chỉ là một sự lùi bước tạm thời để sau đó có thể vươn lên tầm cao hơn, vào đời ai cũng phải học chử nhẫn, thực hiện được nó sẽ là chìa khoá của sự thành công trong cuộc sống..
T. đã nói lên được điều nầy mong rằng sẽ thực hiện được và hy vọng sẽ thành công trong cuộc sống.. Chúc may mắn và mọi sự lành!
Đôi lời tâm tình với T.
Lời của T. nói: - Trang Nam Tử khi dứt tình thì lạnh như Băng!
Xin có đôi lời:
- Đa số con trai tánh tình cứng cỏi hơn con gái, dầu có xảy ra chuyện gì thì người con trai luôn luôn bình tỉnh, trầm ngâm và tìm phương cách giải quyết hoặc bỏ qua tất cả… Và con trai dễ dàng đi tìm nguồn vui mới.
- Nhưng cũng có một số con trai tánh tình cũng mềm yếu lắm, khó dứt khoát được chuyện tình cảm nên đôi khi xảy ra nhiều chuyện không hay cho chính mình và cho đối tượng của họ như đánh đập, trả thù, đâm chém, tự tử…
*. Điều mà T, nói là dành cho Trang Nam Tử thật sự là Nam Tử, mà theo người xưa người ta gọi là Quân Tử đó. Người Quân Tử thì không chấp nhất những chuyện đã xảy ra cho mình dầu cho xấu đến cở nào cũng cố gắng chịu đựng và vượt qua..
*. Nhưng sau khi dứt tình rồi có lạnh như băng đá không?? Sự đau khổ cần phải có thời gian để lãng quên, khó ai quên được quá khứ và những kỷ niệm đã ghi khắc sâu trong lòng. Và chính vì khó quên đó mà khiến lòng giá băng, và có thể biến người thành trầm cảm hay lãnh cảm.. điều nầy cũng không tốt lắm đâu.
~. Mong rằng T. sẽ là một Trang Nam Tử hiên ngang đỉnh đạc thẳng đường đi tới, hướng về tương lai tươi sáng không bị lụy vì tình và cũng không bị khổ vì đời.~
Mr.T … Đôi tay đã buông rời thì không níu kéo...miễn cưỡng không có hạnh phúc. Dẫu có phút yếu lòng, nhưng người đàn ông phải bản lỉnh vượt qua. Mạnh mẽ như băng giá.
Ừa, T. nói đúng, đã buông ra rồi thì cũng nên buông ra luôn đi, những cái gì không thuộc của mình thì có nếu kéo lại cũng bằng thừa.. Hạnh phúc tự nó đến mới là điều vĩnh cữu, hạnh phúc không thể bắt buộc - nó chỉ là sự cưởng cầu, gượng ép làm cho không khí càng khó chịu hơn lên..
Là Thanh niên thì phải dũng mãnh đi lên, không thể ủy mị yếu hèn và chào thua trước những tình cảm cá nhân riêng rẽ, hảy nhìn về tương lai mới là điều ta cần phải làm và tiến bước..
T. Mến!
Mấy hôm nay trời trở gió lạnh, từng cơn giông thổi như muốn bay tốc nhà lên trời, người nào nhẹ ký chắc sẽ bị gió cuốn bay đi luôn…
Khí hậu quả địa cầu ngày càng thất thường, mưa, gió, giông bảo, lụt, động đất, núi lữa, chiến tranh, độc tố dần dần sẽ hũy diệt con người…
Nhưng đâu có ai lo nghĩ chuyện xa xôi? chỉ biết hiện tại trước mắt, chỉ biết sống cho hôm nay mà chưa bao giờ nghĩ đến ngày mai, tương lai sẽ ra sao?
Trong tâm con người luôn nghĩ: - Hãy vui sống hết mình cho hôm nay, ngày mai sẽ tính sau..!
Rồi khi chuyện xảy đến làm con người hụt hẩng chơi vơi.. không có sự chuẩn bị lúc đó sẽ rất là khó khăn, những cú xốc sẽ làm cho con người bàng hoàng và đau khổ!
Khí hậu Sài Gòn trời cũng đang mưa ngập lụt, mưa nắng bất thường, T. ra ngoài hảy nhớ đem theo áo mưa, T. đã bị cảm mưa rồi nên cố gắng uống thuốc tịnh dưỡng, con người khi bịnh hoạn rồi sẽ làm cho thân thể yếu đuối bạc nhược, lơ là mọi chuyện, tinh thần không có hăng hái làm việc…
Mong T. luôn giữ gìn sức khoẻ để học tập cho tốt được điểm cao trong các kỳ thi tới!
Solitaire :
"Xin trao cho người vạn lời thương nhớ, Xin gởi đến người một biển yêu đương. Gởi gió mây ngàn vạn nổi tình thương. Mong lời nầy đến bên người yêu dấu! "
************************************************** ************************************Người xa rồi. Cả biển yêu đương cũng không thể đến chân nàng dù cơn sóng kia có cuộn trào giông bảo. Gió mây dù vượt trùng điệp núi non rồi thì gió mây cũng tan, tất cả chỉ là hư vô vì nàng ko cảm nhận được sự ấm áp của cơn gió đó như ngày xưa, làn mây chỉ mãi thơ thẩn vì có ngàn đám mây, ai biết đâu là mây thương mây nhớ...
Thanks T. đã chia sẻ dòng cảm xúc, quả thật người đã xa rồi T, ạ, xa quá tầm tay với, với mãi mà không tới, thôi đành buông lơi theo tiếng nấc của thời gian.. Biển cả bao la, sóng trùng trùng điệp điệp, bảo tố giăng phủ mờ cuộc đời, gió vẫn thổi mạnh và mây cứ bị bay đi, bay đến cuối chân trời không bao giờ dừng lại!
Thời gian có là lều thuốc bổ để cho ta quên hết những sầu đau???
T. ạ! Sáng hôm nay trời đã có nắng! Nắng của mùa Xuân tươi tốt, những con chim kêu chíu chít trên cành để chào đón một mùa xuân tươi thắm...nhưng trong lòng mình buồn vô hạn, không biết nổi buồn nào cứ xâm chiếm tâm hồn mình, làm con tim cứ héo hắt buồn đau!
Cả buổi sáng nay muốn nói chuyện với T, nhưng không được đành viết vài hàng tâm sự gởi đến T. ở nơi nầy!
T. said. “I pray for this heart to be unbroken. But without you all I’m going to be is [incomplete]”.
Dear Mr. T (incomplete),
I hope your heart is not broken
I hope you will help by standing up to yourself.
Hy vọng trái tim của T. không bị tan vỡ,
Hy vọng T. sẽ tự đứng lên một mình.
Trong cuộc sống ai cũng muốn có trái tim lành lặn không bị tan vỡ, đau khổ! Nhưng mà có được không? rất khó, trong đời ai cũng trải qua tối thiểu một lần yêu, và một lần tan vỡ… có người bị vỡ tan nhiều lần đến thành chay sạn luôn…vì thế ai cũng cầu nguyện được một trái tim lành lặn, một cuộc sống hạnh phúc, ấm no và đầy đủ…
T. đang cầu nguyện cho trái tim mình không bị vỡ tan, tức đã từng trải qua đau khổ rồi phải không?? Nhưng nhờ vào các bạn tốt, bạn hiền, T. có thể đứng vững không bị đột quỵ, nếu không có các bạn tốt thì T. sẽ không thể là con người hoàn hảo đúng không?? Vậy hảy cám ơn các người bạn đã cho T, niềm tin và nghị lực.
Mong T. sẽ là con người hoàn hảo (complete) trong tương lai nhé!
Phải sống!
Bật máy tính, lên mạng lướt web, thông tin đầu tiên đập vào mắt là hàng tít: "Nữ diễn viên X. tự vẫn không rõ nguyên do". Không đủ can đảm kick vào dòng chữ to in đậm ấy để đọc tiếp, tự dưng thấy người nôn nao.
****************************************
Thêm một người nữa tự tìm đến cái chết. Có phải mình đang sống trong một thế giới đầy hỗn loạn và đau khổ?
Lại nhớ cái giọng choe chóe của QA trong buổi thảo luận về lịch sử loài người hôm trước. Con bé cứ xuýt xoa: "Không hiểu làm sao mà ngày xưa người ta ăn lông ở lỗ thế mà cũng sống được chị nhỉ! Em thì chỉ cần một ngày không có mobile, không máy tính là đã đủ chết rồi".
Đành cười trừ: "Nhưng mà cái ngày xưa ấy không có nhiều người chán sống như bây giờ đâu em ạ". Đúng thật, bà nội cũng từng kể năm 45, cái thời điểm mà mỗi ngày ra đường lại phải nhìn thấy bao nhiêu xác chết nằm la liệt, con người ta lại muốn sống hơn bao giờ hết. Lúc đó mọi ước mơ chỉ còn gói gọn trong hai chữ sinh tồn mà thôi. Chỉ cần mỗi ngày kiếm được thứ gì đó đút vào miệng, để có thể đủ sức sống thêm một ngày nữa, là đã đủ mãn nguyện lắm rồi.
Có phải chính cái cuộc sống đầy đủ và thừa mứa bây giờ khiến con người trở nên yếu đuối, không đủ sức chống đỡ trước những khó khăn, dù chỉ lả rất nhỏ? Có phải chính những bộ phim thần tượng, những câu chuyện cổ tích tình yêu ngày ngày được phát trên vô tuyến khiến bao cô gái tự cắt cổ tay mình khi bị người yêu phản bội? Và những hình ảnh lộng lẫy trên thế giới ảo là nguyên nhân khiến nhiều người không thể chấp nhận nổi cuộc sống thật của mình?
Trong tháp nhu cầu của A.Maslow, nhóm nhu cầu cơ bản - những nhu cầu để sinh tồn được xếp đầu tiên. Bác Hồ cũng từng khẳng định quyền cơ bản nhất của con người là quyền sống. Vậy mà đôi khi, con người ta lại quá dễ dàng từ bỏ quyền lợi cơ bản đó, chẳng vì điều gì rõ ràng. Những người có cuộc sống mà bất kỳ ai cũng phải mơ ước, tại sao lại phải vội vã đầu hàng như thế?
Chết là hết, hết đau đớn, nhưng cũng hết sạch hi vọng. Dù cho có bao nhiêu giọt nước mắt xót thương hay bao nhiêu lời oán giận cũng sẽ tan vào lòng đất, chẳng níu giữ được gì. Và những bài báo cũng thế, ai có thể viết mãi về một đám ma? Rồi sẽ cũng lãng quên thôi.
Hôm nay, đi qua đoạn đường quen thuộc, vào một thời điểm quen thuộc trong ngày. Mình vẫn nhìn vào cái góc quen thuộc ấy, như một phản xạ có điều kiên, dù biết rằng, từ lâu, mái đầu bù xù, cái áo khoác mỏng sờn rách, dáng ngồi bó gối với lon sữa bò để trước mặt, đã không còn ở đó nữa. Mình rất muốn nhìn thấy đôi mắt luôn lấp lánh thứ ánh sáng kỳ lạ, thứ ánh sáng mà làn da xám ngắt và đôi môi tím bầm vì giá rét cũng không thể làm mờ đi nổi. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt với ánh nhìn kiên định hiếm thấy ấy, mình luôn cảm thấy rất ấm áp, và cuộc sống dường như không có gì đáng sợ nữa.
Đã nhiều lần, khi thằng bé ngước lên cảm ơn mình vì chút tiền mình bỏ vào lon sữa, mình chỉ muốn nói với em rằng chính mình mới là người phải biết ơn. Bé con, dù cho bây giờ em đang ở đâu, chị vẫn cầu chúc cho em được hạnh phúc, chị tiếc cho những người đã và đang muốn từ bỏ cuộc sống kia đã không được gặp em. Chỉ cần một lần nhìn thấy em, chị tin nhất định họ sẽ nghĩ khác...
Mỗi người đều có nỗi buồn riêng, không ai có thể khẳng định nỗi khổ của mình là lớn hơn của người khác. Nhưng chỉ cần rời mắt khỏi rắc rối của bản thân một chút để nhìn xem mọi người giải quyết những rắc rối của họ thế nào, có lẽ sẽ thấy ổn thôi.
Mình tin, không có gì là không thể vượt qua được, với điều kiện....: Phải sống!
(ST)
Dear T.,
- Nếu phải sống, thì cho ra sống, sống phải có ý nghĩa, sống sao cho hạnh phúc, sống trong trong tình yêu thương thì cuộc sống mới đáng sống!
*. Nếu sống mà đau khổ, sống nghèo đói, sống bệnh tật chỉ là một cuộc sống thương tâm không nên kéo dài sự sống để làm gì???
- Nhưng T, ạ, thượng đế đã cho ta hình hài, thượng đế bắt ta phải sống đau khổ, thì phải ráng lê kiếp sống trả nợ trần gian, phải trả cho hết rồi mới ra đi được... Hình hài của ta là do thượng đế ban tặng cho ta, cho nên hảy trân quý và không nên tự hủy diệt!
- Những ai rơi vào cảnh ngộ không may hảy cố gắng cầu nguyện và cố gắng vượt qua mọi thử thách, chông gai, cạm bẩy của cuộc đời... mong rằng trời sẽ không phụ lòng người ngay!
T. à, gởi tặng đến T. bài hát: I Dream a Dream của Susan Boyle ma T. đã thích và lấy đó làm gương để noi theo..
Chúc T, cũng sẽ đạt thành công giống như Susan Boyle nhé...
Một người phụ nữ đáng yêu và đáng ngưỡng mộ. T tin rằng trên cỏi đời này vẫn luôn luôn tồn tại những điều kỳ diệu. S.B là 1 trong những điều kỳ diệu ấy.
Với giọng hát hay như thế mà không được phát huy từ nhỏ, không được mọi người biết đến mặc dù đã có nhiều lần đi trình diễn, đi thi hát, thật là đáng tiếc T. nhỉ?
Như vậy có thể nói: - Mỗi người đều có cái số hên , xui, may, rũi... với lại phải gặp thời cơ mới phất cờ lên được...
Cô Susan phải chờ đến 47 tuổi mới ra thi thố tài năng, cái nầy gặp thời hơi trể, nhưng trể còn hơn không...
Mình cũng mong T, có ngày gặp được điều kỳ diệu giống như cô Susan nhé!!
Dear T.
Trong lúc tâm hồn buồn chán, không người thân thuộc, chung quanh toàn là những người chuyên làm cho mình buồn và khổ… thì T, đã luôn ở bên cạnh của để an ủi,lắng nghe tâm sự.. và chia sẻ những buồn đau, đặc biệt là T, đã cho mượn bờ vai để khóc… thật cám ơn vô cùng.. Hy vọng mọi sự sẽ bình an trở lại như lời T. nói.
*. Hôm nay nhận được tin nhắn của T.: - Nếu bất chợt, ngẫu nhiên một ngày T. khuất bóng, không hẹn tái ngộ. Thì hảy nhớ đến T, nhớ những sở nguyện của T mà vui vẻ, ở đâu đó...T. luôn nhớ đến 1 người bạn ..….
- T. nói lời gì nghe sầu buồn quá vậy? có chuyện gì? Có linh tinh gì báo trước chuyện gì sẽ xảy ra với T, đây??? Hay đang chuẩn bị làm một cuộc du hành xa nữa??? Đừng làm cho người bạn nầy lo nữa nhé, đừng để mình lo quắn lên rồi nhờ các bạn chạy đi tìm T. đó… Lời nói nầy nên để dành cho mình nói với T, thì đúng hơn.. không phải là lời của T, nói với mình đâu..
T. ạ, việc đâu còn có đó, có gì thì hảy tâm sự nói với mình nhé, có dự định gì thì bàn tính kỷ càng rồi hảy quyết định… T. mà biến mất thì mình sẽ buồn và cô đơn lắm…
những ước mơ của T, là chỉ cần một cuộc sống bình thường, vui vẽ và hạnh phúc.. đó không phải là mơ ước cao xa, không khó đạt được.. không phải là hạnh phúc khó tìm… mong rằng ước mơ nầy sẽ đến với T.
Chúc T. mãi mãi có một cuộc sống bình an và hạnh phúc..
Thương mến!
Những dòng tâm tình này có phải là câu chuyện thật hay chỉ là hư cấu vậy, nghe hay quá. Solitaire viết văn hay thật. :(
(Thân mến chào bạn Rockon5593 , Đây là những dòng tâm tình của S. và T. nói chuyện với nhau là những lời thật bạn ạ, cám ơn bạn đã có lời khen tặng, thật tình không dám nhận, mình chỉ nói lên những cảm nghĩ xuất phát từ đáy lòng thôi .. chúc bạn luôn vui và khoẻ.. thân mến!)
************************************************** ************************************************** ***
*. Lời của T:
Ai biết được ngày mai thế nào?...
Nếu ai ra đi trước thì người kia sẽ ở lại.
Người ta gọi những người mang nỗi sầu u uất là những người có tâm hồn không toàn vẹn . Có thể T là 1 người như thế, không bao giờ trọn vẹn được, do đó điều T hướng đến trong cuộc sống là sức khỏe, hy vọng ông trời đừng lấy mất sức khỏe của T để T có một cuộc sống như thế...
Hãy cứ yên tâm, vì đó là điều T dự tính cho ngày mai kia, T trưởng thành và đủ chín chắn, đừng tìm T nếu T bổng nhiên thất lạc nhé.
Hy vọng ta hiểu nhau hơn.
Người bạn thân!
Mr.T
*. T. Thân mến!
Quả thật không ai biết được ngày mai sẽ ra sao cả! Ngày hôm nay còn cười vui với các bạn, biết đâu đùng một cái ngày mai mình phải từ giả cỏi đời, vĩnh viễn ra đi về cỏi vĩnh hằng vì bệnh tật, tai ương, tai nạn…
Ai sẽ là người ra đi trước đây??? thật khó nói! T, ạ, trời kêu ai nấy dạ, số chết đêm nay thì không thể sống đến ngày mai! nếu số chưa chết, thì có tìm mọi đủ phương cách vần còn đó, cho nên hảy để tự nhiên cho Thượng Đế quyết định nhé! Nhưng dầu thế nào đi nữa, kẽ ra đi thì được an lòng, còn người ở lại sẽ bị sầu bì, cay đắng ôm nỗi buồn thương nhớ không nguôi.,.. Mình không muốn như vậy đâu, hảy cùng nhau nắm chặt tay nhau bước đi trên con đường còn lại nhé!
Là con người ai cũng mang nổi sầu, buồn và đau khổ.. có những nổi sầu diễn tả , nói ra được, nhưng có những nổi sầu không diễn tả bằng lời được, vì không thể nói ra nên nó cứ tồn đọng trong tim khiến cho tâm hồn cứ bị lắng đọng sầu đau, lâu ngày rồi sẽ trở thành u uất, rồi có mặc cảm tự ti, lánh xa trần thế.. cảm thấy thua thiệt, không vẹn toàn…
Nhưng T, à, cuộc đời có ai sống được cuộc đời trọn vẹn đâu, ai cũng phải trải qua nhiều tang thương và biến động, tâm hồn lúc nào cũng phải vương vấn những thất tình lục dục, hỉ, nộ, ái, ố, buồn thương vương khóc hận…Vượt qua được nó thì ta mới đến bến bờ bình an và hạnh phúc!
Sức khỏe con người có lúc vầy lúc khác, trời có lúc mưa, lúc nắng làm con người cũng phải ảnh hưởng theo, bịnh hoạn không ai tránh khỏi, nhưng biết phòng bệnh và chửa bệnh thì sức khỏe mới tốt được..
Hy vọng sức khoẻ của T, không có gì trở ngại, bây giờ khoa học cũng tiên tiến rồi, bệnh gì cũng có phương cứu được, mong T. hảy an tâm mà hướng đến tương lai.. Trời không phụ lòng những người tốt đâu…
Đừng nói những lời ra đi xa lìa như thế nữa nhé!!! Nghe nó buồn và sầu lắm..
Mong mọi chuyện bình an sẽ đến với T..
Thương!
T.: - Một giây phút chợt nghĩ,
Sao ta không đi hết con đường?
Dù biết trước đó là con đường cùng…
Biết đâu ở cuối con đường ấy, ta sẽ bắt gặp được một niềm vui!
Hay một điều kỳ diệu nào đấy!
Biết đâu cuối con đường có những ngã rẽ bất ngờ và thú vị…
S. - T. nói cũng có lẽ đúng ! Đó là niềm hy vọng cho ta thêm nghi lực để đi đến cuối con đường của cuộc đời!
Thế gian nầy có những sự việc xãy ra bất ngờ không định trước! Đã lỡ đi rồi, dù đường đời có lắm chông gai, đá sạn, dù có bao nghìn bảo tố, cũng hảy cố vượt qua và tiếp tục đi đến cuối con đường đã chọn.. Biết đâu sẽ có tia sáng ở cuối con đường đó và ta sẽ gặp được nhiều điều kỳ lạ, kết qủa khả quan, bất ngờ thú vị… Đó là sự thành công cho những người vượt khó!
Chúc T. cố gắng đi hết con đường còn lại để gặp được sự bất ngờ và thú vị!
Đi và ở
'Đưa người ta không đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng
Bóng chiều không thắm không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong'
Kẻ ở lại
(Vẫn biết ta không thể nào đi chung một con đường nhưng hãy chọn con đường gần nhau nhất để bước đi, nhé. Vì biết đâu ngày sau ta thấy cần nhau...)
Những chuyến đi, những chuyến đi đồng nghĩa với nơi này sẽ thiếu đi một người và nơi khác sẽ có thêm một người. Không đơn giản chỉ là thiếu và thêm một hình hài, một con người, mà là trống vắng, là đủ đầy của cảm giác.
Những chuyến đi, đi để ra đi hay đi để trở về, sẽ có những người cũ chào đón hay những điều mới mẻ chờ khám phá. Dù gì đi nữa người đi bao giờ cũng không buồn nhiều bằng kẻ ở, vì còn có điều gì đó để đón đợi... Đón đợi bao giờ cũng không buồn nhiều bằng chờ đợi... Đặc biệt là sự chờ đợi trong âm thầm.
Không phải chờ đợi một con người thực thể mà là chờ đợi cảm giác, cảm giác lại được cùng chung một không gian, thời gian, hít thở cùng một bầu không khí... được cùng trong một ngày nắng nóng hay cùng một đêm mưa giông... Đơn giản là biết còn được cảm chung những khoảnh khắc thành phố sang mùa.
Tôi cũng khép cửa, dắt xe để đi khi người ra đi. Để có cảm giác đang chuyển động cùng nhau. Để thấy những con phố cũ sẽ mang đến cảm giác mới, để một mình suy nghĩ vẩn vơ... để thấy ừ thì đường vẫn đông, phố vẫn bụi, vẫn không được kề bên... nhưng sẽ không vội vã, không cáu gắt. Đơn giản trong lòng thấy vắng nhưng không lạnh, vì có lẽ ở đâu đó trên hành trình, trong những khoảnh khắc dài lê thê, tôi tự huyễn hoặc mình, người đang còn nhớ đến một lời từ biệt - từ tôi.
Ở một phía nào đó trong tâm hồn của mình, tôi mong chờ khoảnh khắc từ biệt người, mặc dù phải là kẻ ở lại. Tôi chờ đợi khoảnh khắc người lặng lẽ trên đường dài, người cô độc một mình. Khi đó tôi biết mình không còn một mình nữa. Hai kẻ một mình. Tôi chờ đợi giây phút người yếu mềm, như tôi... Tôi thấy mình thật ích kỷ. Tôi chờ đợi sự trở về. Đôi lúc lại cuống cuồng trong nỗi sợ hãi mơ hồ, người đang đi về phía nắng...
Những khi ấy, tôi thường chỉ thấy quanh mình đậm đặc nỗi lặng im, rất trống và vắng... Khi tôi đi trên đường, lúc tôi gặp gỡ mọi người, tôi cười, nói... vẫn chỉ là lặng im. Phía ấy nắng có ấm không? - phía không tôi...
Người hay tin cho tôi những khi người đi và về... Một cách vô tình tôi lại trở thành kẻ phải mong chờ hay thấp thỏm lo âu... Trong âm thầm. Giá mà tôi có thể là sóng, được khát bờ, được thét gào bạc đầu... Nhưng lời từ biệt thường chỉ là câu chúc bình an, một cách thật tế nhị , thật giản đơn. Vì tôi cũng chỉ là một con người - biết đau và phải biết cách tránh làm tổn thương chính mình.
Tôi biết cảm giác ấy, cảm giác hoang vu, trống rỗng khi những con sóng rút xa bờ... Không dám khuấy đạp cả những giấc mơ...
Những đêm muộn, tôi thường tìm kiếm những thông tin trên net về nơi người đến. Thường thì không được gì nhiều. Chỉ là thời tiết nơi ấy như thế nào, mưa hay nắng. Tôi nhớ, có lúc trong cơn rét buốt, người đã nhớ về tôi. Ấm! Bỗng dưng tôi thấy mình thật nực cười, bỗng dưng chiếc điện thoại trong tay thật phù phiếm, vẫn chỉ lặng im... Và tôi lại trăn trở trong những giấc ngủ muộn...
Cuộc sống sinh viên tỉnh lẻ như chúng tôi ít nhất cũng phải đi - về hai lần trong một năm. Không hiểu sao tôi hay là kẻ phải đi sau. Vì là kẻ đi sau, tôi hay có cảm giác mình đang đi tìm, được tìm về, gần người hơn một chút. Cái thành phố này quá nhỏ hẹp so với đoạn đường chúng ta đi, mà sao tôi còn tìm đâu đâu trên hành trình hơn nửa ngày đường kia chứ... Vì là kẻ ở lại, tôi được quyền cho phép mình mong chờ một người, được buồn một chút, đôi khi thật nhiều thì cũng có một cái cớ biện hộ cho những phút yếu lòng.
Một cách ngẫu nhiên, hay trớ trêu, lúc tôi cần gặp nhất người lại đi. Lúc tôi thấy mình chông chênh và không chắn chắc... tự nhiên cảm giác không được trời ủng hộ lại trở về... Những sắp đặt nho nhỏ của cuộc đời. Buồn cười. Buồn... cười. Người đi khi tôi tìm đến.
Có lẽ người cũng biết đường thì còn dài hun hút và cũng chẳng cần làm gì hơn để được ấm lòng trong những lúc cô đơn. Người từng bảo đường người đi chỉ có mình người thôi, người đã chọn. Tôi không tin. Tôi cho đó là một lời từ chối khéo léo nhưng chưa từng trách. Tôi thấy thương, như thương một người độc hành "đi hoang trong chiều buồn say". Tôi cũng thương mình nữa... Hai kẻ tự trọng quá lớn.
Có lẽ người cũng biết... khi người đi, luôn luôn có một đôi mắt ướt, có một cơn sóng lòng... vỗ về tôi, không ngơi nghỉ. Vỗ về tôi, không khỏa lấp. Người biết mà đúng không...
Nhưng có lẽ người không biết, ảo ảnh vẫn còn có thể gọi tên, có thể định hình, trong tôi.
Vắng con tàu sân ga thường héo hắt...
Tôi nghe lại ảo ảnh sau hơn 270 ngày...
Lúc nào cũng thế, tôi nhìn thấy: Kìa phồn hoa còn đó, những con đường buồn vui lộng gió.. những ân tình chìm trong lòng phố.
Tôi trôi đi... Tôi cảm xúc!
Cảm ơn vì vẫn ở đó, chỉ để lắng nghe.
Mừng S đã trở lại. Mong mọi điều tốt lành đến với bạn!
T. ạ!
Qua những tháng ngày dong ruổi lang thang!
Mình đã trở về đây, vẫn trong nổi sầu cô độc!!
Trong tim vẫn mang nặng mối u buồn!
Cám ơn T. đã quan tâm và an ủi,
Mong rằng trên những bước đường còn lại sẽ có T, một bên để tạo niềm tin cho mình dấn bước!
Chúc T. một mùa hè vui và tràn đầy niềm tin trong cuộc sống!
Cố lên bạn ơi!
Thời gian sẽ gột rữa mọi thứ...
Lúc nào T cũng ở đây, S cần là T luôn sẵn sàng.
Hôm nay bạn trở lại T vui lắm, hôm nay T cũng làm xong 1 việc rất tốt. Tâm trạng cũng khá phấn khởi.
Ừa vì tình nghĩa của T.. mình sẽ cố gắng!
Đã bao lần gục ngã rồi lại cố gắng đứng lên rồi lại gục ngã.. không biết trên bước đường đi tới sẽ như thế nào.?. Có T, ở bên cạnh động viên mình sẽ cố gắng đứng vững hơn...
Cám ơn T. nhiều lắm người bạn tốt luôn ở bên cạnh an ủi và lắng nghe tâm tình những lúc tâm hồn mình bị yếu đuối và gục ngã..
Hôm nay đã vào Hè rồi! Cũng là thời gian cho mình nghỉ ngơi để trầm lắng lại tâm hồn, sắp xếp lại cuộc sống cho ổn định! Chúc T, một cuối tuần vui vẽ!
Đã hè rồi...thêm 1 cột mốc nữa từ ngày ta quen biết nhau.
T tin là những gì tốt đẹp sẽ đến với S. Hãy vui vẻ, tận hưởng cuộc sống của chính mình nhé.
Mới đầu tuần là T gặp chuyện ko may rồi. Đang lo lắm đây!
Chuyến đi của S thế nào?
Chừng nào về nhớ Online nick yahoo chat với T nhe.
Mình đã trở về đây sau một chuyến đi dài mệt mõi ...
Cám ơn T, đã nhắn tin và thăm hỏi..
T. sao rồi? đã gặp chuyện gì rắc rối vậy???
Đường đời nhiều chông gai và cạm bẩy, khó khăn đầy dẫy khắp nơi... Thôi thì cứ cố gắng vượt qua vậy!
Mong mọi chuyện tốt lành đến với T.!
Mình on line nhưng không thấy T. nên nhắn vào đây!
S nói đúng. Chỉ là vấn đề nhỏ. Rồi cũng ổn thôi.
Ráng giử sức khỏe thật tốt bạn nhé!
Have a nice day!
Thân!
2 người nay nói chuyện không hiểu kakaka ,,, ủa sinh viên Hồng Bàng hã Trí .... kaka ^^ nice to meet you :D
Dear T.,
Cứ mỗi lần xảy ra chuyện, thì T, cứ nói câu: - Rồi cũng ổn thôi !!! Đây là câu nói để tự an ủi mình, tạo cho mình niềm tin để can đảm vượt qua những khó khăn phải không T. Nghe câu nầy hoài riết quen thuộc luôn rồi hihi!!
Quả thật vậy, chuyện gì xảy ra cũng có kết cuộc của nó T. ạ, có những chuyện có hồi kết tốt đẹp, nhưng cũng có những chuyện có hồi kết thật là bi thương!!!
Mong rằng những chuyện xảy ra đối với T. không có gì nghiêm trọng, sẽ vượt qua được hết!!!
God bless you T.!
Đúng rồi đó. Gặp việc gì khó khăn thì phải tự tạo cho mình niềm tin trước hết.
Nhưng mà đôi khi sau đó còn cả một chặng đường éo le...
Mong gặp S nói chuyện trên Yahoo, T chờ hoài ko thấy lên, định tuần sau T sẽ về quê.
T. rất hay, biết tạo cho mình niềm tin là một điều tốt khiến cho tâm hồn mình bớt lo âu, đầu óc sáng suốt, bình tỉnh để tìm phương pháp giải quyết vần đề!
Mỗi chuyện xảy ra khác nhau, có những chuyện trong tầm tay mình giải quyết được, nhưng cũng có những chuyện ngoài khả năng vô phương giải quyết!..
Tuần sau T. về quê hả? nhớ về uống dùm cho mình một trái dừa tươi nhé, mính thích dừa tươi lắm đấy nhất là cái dừa tươi non ăn ngon và ngọt lịm....kỳ nầy T. về khoảng bao lâu? và chừng nào lên lại TP?
Thế mọi chuyện T, đã lo ổn thỏa chưa? mình có on line, nhưng chắc không trùng giờ nên không gặp T. được có gì nhắn tin cho mình ở đây cũng được.. Dạo nầy mình hơi bận tí! có nhiều chuyện lo lại bị bệnh nữa nên tâm hồn không được khỏe lắm! Nhưng không sao nói như T, rồi mọi chuyện sẽ ổn hehehehe!!!!
Mình sẽ chờ T, nói chuyện cuối tuần nầy nhé!
LOL!
Solitaire - Người Cô Đơn
Từ khi tôi bước vào lứa tuổi mộng mơ, lòng tôi luôn vương vấn, cảm thấy có một nổi buồn lâng lâng khó tả, tâm hồn xao xuyến như thiếu hụt một cái gì đó…
Cứ mỗi sáng khi bình minh vừa ló dạng, tôi thức dậy với nổi buồn lâng lâng trong tâm hồn làm cho con người tôi mất cả sức lực và ý chí, không muốn làm gì cả… Nổi buồn nầy cứ day dứt và kéo dài suốt bao năm qua.. Nguyên nhân có lẽ là chán đời, chán sống khi nhìn những cảnh thiên hạ đua tranh, giết chóc, hảm hại nhau, tôi đặt câu hỏi tại sao con người phải như vậy?? Người ta sống vì cái gì mà cứ phải khổ cực, gian nan?
Có những lúc ưu tư và suy nghĩ làm cho tâm hồn tôi trở nên trầm buồn, cô đơn và xa vắng, tôi ít vui chơi với bạn bè, mà thường hay đi lang thang trên con đường vắng, hay ngồi một mình trên ghế đá công viên để tâm hồn hoà mình vào vũ trụ, nhìn cảnh sắc thiên nhiên để tìm kiếm câu trả lời ??? Có những khi trời mưa như trút nước, tôi dầm mưa đi lang thang không định hướng, vừa đi vừa suy nghĩ miên man, lòng ngổn ngang trăm mối u buồn..
Bạn bè thường gọi tôi là Solitaire là một người cô đơn vì thường hay đứng yên lặng hàng giờ dưới gốc cây hay bên hàng rào sân trường để nhìn những con chim hót, nhìn những chiếc lá lìa cành bay là đà rơi rụng xuống sân trường hoang vắng..
Bạn bè của tôi là những chiếc lá lìa cành, những cành hoa rơi rụng trên mặt đất, là tiếng chim hót trên cành cây cao, là tiếng gió thổi vi vu làm xao động những chiếc lá tạo nên những âm thanh lao xao như một khúc nhạc vui tai êm thấm đưa người vào mộng đẹp
Rồi một ngày kia, tôi từ giả quê hương, bỏ lại sau lưng những hình ảnh thân quen của một thời thơ ấu. Ra đi mà lòng mang nặng u buồn, nhớ nhà, nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ tất cả hình ảnh của căn nhà và ruộng vườn đã một thời sinh sống..
Thời gian dần trôi qua, hình ảnh quê hương chỉ còn trong tâm trí, nổi nhung nhớ vẫn tồn đọng trong tim, và nó đã đưa tôi vào cơn mộng ảo.. Cha mẹ đã qua đời nhưng trong tim tôi hình bóng của người vẫn tồn đọng trong tim không bao giờ phai nhạt, cha mẹ tôi chưa bao giờ biến mất khỏi tim tôi… Có những đêm tôi mơ thấy mình vẫn còn đang ở trong căn nhà xa xưa củ, vẫn làm việc giúp mẹ cha, vẫn lang thang trên con đường làng ven sông sau những buổi chợ chiều..Có đêm tôi mơ thấy mình trở về nhà với những quà cáp đầy ấp tình yêu thương dành cho cha mẹ.. Nhìn thấy cha mẹ già cằn cổi, lam lũ cực nhọc ruộng vườn, tôi thấy tình thương dạt dào, chạy lại ôm cha mẹ vào lòng để nghe tiếng nấc nghẹn đầy vơi..
Ngày tháng dần trôi những hình ảnh đó từ từ phai nhạt, trong tim tôi chỉ còn là những kỷ niệm thân thương, thực tại trước mặt là cảnh bon chen trong cuộc sống chán chường. Có một thời gian tôi sống rất hạnh phúc bên gia đình, bạn bè thân quen, tôi đặt hết niềm tin yêu vào những người quen biết, lấy lòng thành đối xử với tất cả mọi người… cuộc sống kéo dài qua năm tháng vui vẻ, yêu thương… những tưởng đời luôn là mộng đẹp… nhưng không, giấc mộng nào rồi cũng tàn, tiệc nào rồi cũng tan… không có gì tồn tại với thời gian.. Cho nên tình người cũng tan vỡ đem lại nhiều đau thương và sầu hận..
Thật nuối tiếc, thật đau thương khi tôi đối xử tốt với tất cả mọi người bằng tấm chân tình, nhưng không ngờ đổi lại, người ta lại âm thầm thủ đoạn lường gạt, giành giựt và hảm hại cho tôi phải thân sơ thất sở…Tôi cô đơn giữa rừng người gian hiểm, đầy gió tanh mưa máu! Tôi cố tránh không để giọt máu hôi tanh nào dính bẩn vào người của tôi. Tôi lánh xa trần thế, xa mọi người thân thuộc, bạn bè đối với tội không còn có ý nghĩa gì nữa.. tất cả đều giả dối, điêu ngoa, gian trá, lọc lừa và phản trắc …Họ tạo dựng công danh bất chấp thủ đoạn..Họ đi lên bằng công sức của người, chà đạp lên nổi khổ của người khác, họ cười vui chiến thắng, ngạo nghể bước hiên ngang trên con đường đầy gió tanh mưa máu… mà họ không biết thật đáng thương thay…
Còn tôi sau những giây phút đau lòng, tôi lánh xa trần thế quay về ẩn cư nơi thôn dã, bạn bè dần dần rời xa không còn ai thân quen nữa..
Đêm từng đêm tôi thổn thức với cơn buồn không lối thoát, có những đêm tôi trằn trọc với niềm suy tư không giải toả, nổi buồn chồng chất lên cao, có những lúc tôi muốn từ giả cỏi trần gian đầy khổ ải nầy! Nhưng đời còn vướng nợ sầu bi, thượng đế còn bắt tôi phải đau khổ chưa thể từ giả ra đi, tôi phải ôm bao cay đắng vào mình, cô đơn không người tâm sự..
Cuộc sống tĩnh lặng của tôi dần trôi trong quên lãng, ngày làm việc, đêm về làm bạn với vài người bạn ảo chưa một lần biết mặt mong sẽ xoá bớt ưu phiền và tu luyện lại ý chí để vươn lên, đứng dậy và đi tới.
Mong lắm thay!!!
Solitaire - Nguời Cô Đơn
Bạn tôi ơi! Hãy mạnh mẽ đi nhé.
Ngày hôm qua và ngày hôm nay, quá khứ và hiện tại, những gì đã qua cho dù là niềm vui, nước mắt hay nỗi đau đến bóp nghẹn con tim...rồi cũng sẽ qua, thời gian sẽ phải xóa.
Và mỗi thứ cảm xúc điều là 1 phần của con người, cùng làm nên cuộc sống của mình, ta không thể bắt ép nó đi nơi khác, cũng không vứt bỏ được, càng cố gắng chỉ làm cho mình càng tổn thương. Hãy sống với ký ức quá khứ và yêu thương tất cả để hướng tới tương lai...
Vài dòng gửi S, T vừa lên lại SG sáng hôm nay. Bắt đầu học và làm việc trở lại.
Tuần qua mọi việc thế nào? suông sẽ hết chứ?
T. ạ! Thời gian có thật sự xóa tan bao kỷ niệm buồn đau không?? Nếu dễ tan biến, dễ quên đi thì con người sẽ bớt đau khổ, và bớt đi những con người yếm thế ủy mị yếu hèn..
Những khổ đau có thề làm cho mình vững bước hơn trên con đường kế tiếp nhưng có ai bảo đảm là sẽ không vấp ngã thêm lần nữa??? đường đời đâu có bằng phẳng cho mình dễ dàng tiến tới đâu???
Ngày lại qua ngày, lúc nào Mình cũng không thay đổi.. chử B 3 luôn vây quanh bên mình: Bịnh, Bận, Buồn...
Tuần qua nghỉ hè ở nhà thư giản, xã hơi bớt căng thẳng, tâm hồn bớt phiền nảo đôi chút.
T. đã lên lại thành phố rồi hả?? về quê có vui không??? có gì vui kể cho nghe với nhé!
Thế có uống dùm mình một trái dừa tươi không nào???
Tuần tới T. bắt đầu thi rồi nhỉ? cố gắng học lên nhé! Chúc T. được điểm cao.
Thấy ổn định và thoải mái hơn là tốt rồi.
Tuần này T thi. Bài vở cũng không nhiều.
Chương trình học bóng đá của T hoàn thành rồi. Thi sút cầu môn, 10 quả chân phài, 10 quả chân trái, T sút vô đc có 6quả = 6đ. hic hic!!!
Có tệ không chứ???
Dear T.,
Trời đã bước sang Hè rồi, khí hậu oi bức, khá nóng, làm con người mệt mõi... nhưng mình vẫn thích mùa Hè hơn mùa Đông lạnh lẽo...
Việc gì cũng phải học từ từ, có luyện tập nhiều mới giỏi được, đá banh cũng vậy, phải có thời gian luyện tập và cũng cần có năng khiếu nữa.. đá vào 6 trái còn hơn không có trái nào? vậy là tốt rồi, ráng lên tương lai có thể vào đội tuyển của trường rồi thành phố và quốc gia nhé! Good Luck!
Mấy hôm nay mình bị bận và lại còn buồn nữa nên ít lên mạng,,,mấy ngày nay T, thi ra sao rồi, làm bài có tốt không??? chúc T. vui và làm bài thật tốt nhé !
Mến!
Sút từ rất xa và đúng kỹ thuật. Chân trái T ko khéo lắm.
T đang sắp xếp thời gian đi đk học Vovinam đây. Mê lắm nhưng mà chưa được 1 thời khóa biểu cố định dành cho Vovinam.
Tuần sau T thi 3môn nữa, cũng ko có gì khó lắm.
Công việc nhiều lắm hả? sắp xếp thời gian để thư giản nữa nhé và lên mạng chat với T nữa chứ. Ngày nào T cũng chờ S reply...
Có vui hay buồn gì thì hãy dành chút thời gian lên mạng mình nói chuyện.
Hy vọng S có những ngày hè mát mẽ, mọi việc như ý tốt đẹp!
Ngày lại ngày...
Cuối tuần rồi. Hôm nay T lại về quê...
Ừa, T. sắp xếp được thì đi tập võ cho khỏe mạnh và vui nữa, hòa mình vào những cú đấm đá để quên bớt mọi chuyện căng thẳng và buồn đau!
T. mới về quên tuần rồi giờ lại về nữa sướng nhỉ??? T. thi xong hết chưa nè?
Mình đang sắp xếp thời gian, vài bữa nữa sẽ lên nói chuyện lại với T, nhé..hổm rày mình cũng thường xuyên lên mạng, nhưng vì buồn nên không biết viết gì và nói gì??
Ngày nào Mình cũng luôn chờ mong tin nhắn của T, mình rất thích đọc tin nhắn của T. lắm lắm...
Chúc về quê vui vẽ nhé!
Mến!
T lên TP rồi đây!!!
Mỗi lần về quê, về ngôi nhà cũ, nhìn từng góc nhà, góc bếp thân thương...giúp T ấm lòng hơn.
Nhưng mỗi lần về là cùng ba giải quyết việc nhà, lại lo âu, trăn trở...
T có mang kẹo dừa lên, nhưng mà ko thể đưa tận tay S dc, cũng không biết làm sao, chắc ngồi ngắm bịch kẹo dùm S.
T. à! Sống - Mỗi người có một hoàn cảnh khác nhau, kể cả niềm vui - nỗi buồn cũng không giống nhau...ai cũng phải gặp niềm vui, ai cũng có nổi buồn.. Đời người thật là trăm vạn nỗi sầu biết làm sao? Đôi lúc mình cũng muốn buông lơi mặc cho dòng đời trôi chảy, nhưng rồi cũng cố vượt qua...
T. đem kẹo dừa cho mình đấy ư??? mình thì thích nước dừa tươi chớ không có thích kẹo dừa đâu nè! Ăn kẹo sẽ bị súng răng đó! Nhưng T. có lòng mang lên thì nhờ T. ăn dùm rồi kể cho nghe hương vị kẹo dừa của Quê T có ngon không nhé!!! Ừa mà hôm Tết có nhận kẹo dừa của T. gởi sang rồi mà, ăn cũng ngon lắm, thơm hơn của Bắc Mỹ Thuận đấy...khi nào có dịp sẽ ăn kẹo dừa của T. thêm để nhớ về quê hương yêu dấu của mình!