-
Dear T.,
- Nếu phải sống, thì cho ra sống, sống phải có ý nghĩa, sống sao cho hạnh phúc, sống trong trong tình yêu thương thì cuộc sống mới đáng sống!
*. Nếu sống mà đau khổ, sống nghèo đói, sống bệnh tật chỉ là một cuộc sống thương tâm không nên kéo dài sự sống để làm gì???
- Nhưng T, ạ, thượng đế đã cho ta hình hài, thượng đế bắt ta phải sống đau khổ, thì phải ráng lê kiếp sống trả nợ trần gian, phải trả cho hết rồi mới ra đi được... Hình hài của ta là do thượng đế ban tặng cho ta, cho nên hảy trân quý và không nên tự hủy diệt!
- Những ai rơi vào cảnh ngộ không may hảy cố gắng cầu nguyện và cố gắng vượt qua mọi thử thách, chông gai, cạm bẩy của cuộc đời... mong rằng trời sẽ không phụ lòng người ngay!
-
T. à, gởi tặng đến T. bài hát: I Dream a Dream của Susan Boyle ma T. đã thích và lấy đó làm gương để noi theo..
Chúc T, cũng sẽ đạt thành công giống như Susan Boyle nhé...
-
Một người phụ nữ đáng yêu và đáng ngưỡng mộ. T tin rằng trên cỏi đời này vẫn luôn luôn tồn tại những điều kỳ diệu. S.B là 1 trong những điều kỳ diệu ấy.
-
Với giọng hát hay như thế mà không được phát huy từ nhỏ, không được mọi người biết đến mặc dù đã có nhiều lần đi trình diễn, đi thi hát, thật là đáng tiếc T. nhỉ?
Như vậy có thể nói: - Mỗi người đều có cái số hên , xui, may, rũi... với lại phải gặp thời cơ mới phất cờ lên được...
Cô Susan phải chờ đến 47 tuổi mới ra thi thố tài năng, cái nầy gặp thời hơi trể, nhưng trể còn hơn không...
Mình cũng mong T, có ngày gặp được điều kỳ diệu giống như cô Susan nhé!!
-
Dear T.
Trong lúc tâm hồn buồn chán, không người thân thuộc, chung quanh toàn là những người chuyên làm cho mình buồn và khổ… thì T, đã luôn ở bên cạnh của để an ủi,lắng nghe tâm sự.. và chia sẻ những buồn đau, đặc biệt là T, đã cho mượn bờ vai để khóc… thật cám ơn vô cùng.. Hy vọng mọi sự sẽ bình an trở lại như lời T. nói.
*. Hôm nay nhận được tin nhắn của T.: - Nếu bất chợt, ngẫu nhiên một ngày T. khuất bóng, không hẹn tái ngộ. Thì hảy nhớ đến T, nhớ những sở nguyện của T mà vui vẻ, ở đâu đó...T. luôn nhớ đến 1 người bạn ..….
- T. nói lời gì nghe sầu buồn quá vậy? có chuyện gì? Có linh tinh gì báo trước chuyện gì sẽ xảy ra với T, đây??? Hay đang chuẩn bị làm một cuộc du hành xa nữa??? Đừng làm cho người bạn nầy lo nữa nhé, đừng để mình lo quắn lên rồi nhờ các bạn chạy đi tìm T. đó… Lời nói nầy nên để dành cho mình nói với T, thì đúng hơn.. không phải là lời của T, nói với mình đâu..
T. ạ, việc đâu còn có đó, có gì thì hảy tâm sự nói với mình nhé, có dự định gì thì bàn tính kỷ càng rồi hảy quyết định… T. mà biến mất thì mình sẽ buồn và cô đơn lắm…
những ước mơ của T, là chỉ cần một cuộc sống bình thường, vui vẽ và hạnh phúc.. đó không phải là mơ ước cao xa, không khó đạt được.. không phải là hạnh phúc khó tìm… mong rằng ước mơ nầy sẽ đến với T.
Chúc T. mãi mãi có một cuộc sống bình an và hạnh phúc..
Thương mến!
-
Những dòng tâm tình này có phải là câu chuyện thật hay chỉ là hư cấu vậy, nghe hay quá. Solitaire viết văn hay thật. :(
-
(Thân mến chào bạn Rockon5593 , Đây là những dòng tâm tình của S. và T. nói chuyện với nhau là những lời thật bạn ạ, cám ơn bạn đã có lời khen tặng, thật tình không dám nhận, mình chỉ nói lên những cảm nghĩ xuất phát từ đáy lòng thôi .. chúc bạn luôn vui và khoẻ.. thân mến!)
************************************************** ************************************************** ***
*. Lời của T:
Ai biết được ngày mai thế nào?...
Nếu ai ra đi trước thì người kia sẽ ở lại.
Người ta gọi những người mang nỗi sầu u uất là những người có tâm hồn không toàn vẹn . Có thể T là 1 người như thế, không bao giờ trọn vẹn được, do đó điều T hướng đến trong cuộc sống là sức khỏe, hy vọng ông trời đừng lấy mất sức khỏe của T để T có một cuộc sống như thế...
Hãy cứ yên tâm, vì đó là điều T dự tính cho ngày mai kia, T trưởng thành và đủ chín chắn, đừng tìm T nếu T bổng nhiên thất lạc nhé.
Hy vọng ta hiểu nhau hơn.
Người bạn thân!
Mr.T
*. T. Thân mến!
Quả thật không ai biết được ngày mai sẽ ra sao cả! Ngày hôm nay còn cười vui với các bạn, biết đâu đùng một cái ngày mai mình phải từ giả cỏi đời, vĩnh viễn ra đi về cỏi vĩnh hằng vì bệnh tật, tai ương, tai nạn…
Ai sẽ là người ra đi trước đây??? thật khó nói! T, ạ, trời kêu ai nấy dạ, số chết đêm nay thì không thể sống đến ngày mai! nếu số chưa chết, thì có tìm mọi đủ phương cách vần còn đó, cho nên hảy để tự nhiên cho Thượng Đế quyết định nhé! Nhưng dầu thế nào đi nữa, kẽ ra đi thì được an lòng, còn người ở lại sẽ bị sầu bì, cay đắng ôm nỗi buồn thương nhớ không nguôi.,.. Mình không muốn như vậy đâu, hảy cùng nhau nắm chặt tay nhau bước đi trên con đường còn lại nhé!
Là con người ai cũng mang nổi sầu, buồn và đau khổ.. có những nổi sầu diễn tả , nói ra được, nhưng có những nổi sầu không diễn tả bằng lời được, vì không thể nói ra nên nó cứ tồn đọng trong tim khiến cho tâm hồn cứ bị lắng đọng sầu đau, lâu ngày rồi sẽ trở thành u uất, rồi có mặc cảm tự ti, lánh xa trần thế.. cảm thấy thua thiệt, không vẹn toàn…
Nhưng T, à, cuộc đời có ai sống được cuộc đời trọn vẹn đâu, ai cũng phải trải qua nhiều tang thương và biến động, tâm hồn lúc nào cũng phải vương vấn những thất tình lục dục, hỉ, nộ, ái, ố, buồn thương vương khóc hận…Vượt qua được nó thì ta mới đến bến bờ bình an và hạnh phúc!
Sức khỏe con người có lúc vầy lúc khác, trời có lúc mưa, lúc nắng làm con người cũng phải ảnh hưởng theo, bịnh hoạn không ai tránh khỏi, nhưng biết phòng bệnh và chửa bệnh thì sức khỏe mới tốt được..
Hy vọng sức khoẻ của T, không có gì trở ngại, bây giờ khoa học cũng tiên tiến rồi, bệnh gì cũng có phương cứu được, mong T. hảy an tâm mà hướng đến tương lai.. Trời không phụ lòng những người tốt đâu…
Đừng nói những lời ra đi xa lìa như thế nữa nhé!!! Nghe nó buồn và sầu lắm..
Mong mọi chuyện bình an sẽ đến với T..
Thương!
-
T.: - Một giây phút chợt nghĩ,
Sao ta không đi hết con đường?
Dù biết trước đó là con đường cùng…
Biết đâu ở cuối con đường ấy, ta sẽ bắt gặp được một niềm vui!
Hay một điều kỳ diệu nào đấy!
Biết đâu cuối con đường có những ngã rẽ bất ngờ và thú vị…
S. - T. nói cũng có lẽ đúng ! Đó là niềm hy vọng cho ta thêm nghi lực để đi đến cuối con đường của cuộc đời!
Thế gian nầy có những sự việc xãy ra bất ngờ không định trước! Đã lỡ đi rồi, dù đường đời có lắm chông gai, đá sạn, dù có bao nghìn bảo tố, cũng hảy cố vượt qua và tiếp tục đi đến cuối con đường đã chọn.. Biết đâu sẽ có tia sáng ở cuối con đường đó và ta sẽ gặp được nhiều điều kỳ lạ, kết qủa khả quan, bất ngờ thú vị… Đó là sự thành công cho những người vượt khó!
Chúc T. cố gắng đi hết con đường còn lại để gặp được sự bất ngờ và thú vị!
-
Đi và ở
'Đưa người ta không đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng
Bóng chiều không thắm không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong'
Kẻ ở lại
(Vẫn biết ta không thể nào đi chung một con đường nhưng hãy chọn con đường gần nhau nhất để bước đi, nhé. Vì biết đâu ngày sau ta thấy cần nhau...)
Những chuyến đi, những chuyến đi đồng nghĩa với nơi này sẽ thiếu đi một người và nơi khác sẽ có thêm một người. Không đơn giản chỉ là thiếu và thêm một hình hài, một con người, mà là trống vắng, là đủ đầy của cảm giác.
Những chuyến đi, đi để ra đi hay đi để trở về, sẽ có những người cũ chào đón hay những điều mới mẻ chờ khám phá. Dù gì đi nữa người đi bao giờ cũng không buồn nhiều bằng kẻ ở, vì còn có điều gì đó để đón đợi... Đón đợi bao giờ cũng không buồn nhiều bằng chờ đợi... Đặc biệt là sự chờ đợi trong âm thầm.
Không phải chờ đợi một con người thực thể mà là chờ đợi cảm giác, cảm giác lại được cùng chung một không gian, thời gian, hít thở cùng một bầu không khí... được cùng trong một ngày nắng nóng hay cùng một đêm mưa giông... Đơn giản là biết còn được cảm chung những khoảnh khắc thành phố sang mùa.
Tôi cũng khép cửa, dắt xe để đi khi người ra đi. Để có cảm giác đang chuyển động cùng nhau. Để thấy những con phố cũ sẽ mang đến cảm giác mới, để một mình suy nghĩ vẩn vơ... để thấy ừ thì đường vẫn đông, phố vẫn bụi, vẫn không được kề bên... nhưng sẽ không vội vã, không cáu gắt. Đơn giản trong lòng thấy vắng nhưng không lạnh, vì có lẽ ở đâu đó trên hành trình, trong những khoảnh khắc dài lê thê, tôi tự huyễn hoặc mình, người đang còn nhớ đến một lời từ biệt - từ tôi.
Ở một phía nào đó trong tâm hồn của mình, tôi mong chờ khoảnh khắc từ biệt người, mặc dù phải là kẻ ở lại. Tôi chờ đợi khoảnh khắc người lặng lẽ trên đường dài, người cô độc một mình. Khi đó tôi biết mình không còn một mình nữa. Hai kẻ một mình. Tôi chờ đợi giây phút người yếu mềm, như tôi... Tôi thấy mình thật ích kỷ. Tôi chờ đợi sự trở về. Đôi lúc lại cuống cuồng trong nỗi sợ hãi mơ hồ, người đang đi về phía nắng...
Những khi ấy, tôi thường chỉ thấy quanh mình đậm đặc nỗi lặng im, rất trống và vắng... Khi tôi đi trên đường, lúc tôi gặp gỡ mọi người, tôi cười, nói... vẫn chỉ là lặng im. Phía ấy nắng có ấm không? - phía không tôi...
Người hay tin cho tôi những khi người đi và về... Một cách vô tình tôi lại trở thành kẻ phải mong chờ hay thấp thỏm lo âu... Trong âm thầm. Giá mà tôi có thể là sóng, được khát bờ, được thét gào bạc đầu... Nhưng lời từ biệt thường chỉ là câu chúc bình an, một cách thật tế nhị , thật giản đơn. Vì tôi cũng chỉ là một con người - biết đau và phải biết cách tránh làm tổn thương chính mình.
Tôi biết cảm giác ấy, cảm giác hoang vu, trống rỗng khi những con sóng rút xa bờ... Không dám khuấy đạp cả những giấc mơ...
Những đêm muộn, tôi thường tìm kiếm những thông tin trên net về nơi người đến. Thường thì không được gì nhiều. Chỉ là thời tiết nơi ấy như thế nào, mưa hay nắng. Tôi nhớ, có lúc trong cơn rét buốt, người đã nhớ về tôi. Ấm! Bỗng dưng tôi thấy mình thật nực cười, bỗng dưng chiếc điện thoại trong tay thật phù phiếm, vẫn chỉ lặng im... Và tôi lại trăn trở trong những giấc ngủ muộn...
Cuộc sống sinh viên tỉnh lẻ như chúng tôi ít nhất cũng phải đi - về hai lần trong một năm. Không hiểu sao tôi hay là kẻ phải đi sau. Vì là kẻ đi sau, tôi hay có cảm giác mình đang đi tìm, được tìm về, gần người hơn một chút. Cái thành phố này quá nhỏ hẹp so với đoạn đường chúng ta đi, mà sao tôi còn tìm đâu đâu trên hành trình hơn nửa ngày đường kia chứ... Vì là kẻ ở lại, tôi được quyền cho phép mình mong chờ một người, được buồn một chút, đôi khi thật nhiều thì cũng có một cái cớ biện hộ cho những phút yếu lòng.
Một cách ngẫu nhiên, hay trớ trêu, lúc tôi cần gặp nhất người lại đi. Lúc tôi thấy mình chông chênh và không chắn chắc... tự nhiên cảm giác không được trời ủng hộ lại trở về... Những sắp đặt nho nhỏ của cuộc đời. Buồn cười. Buồn... cười. Người đi khi tôi tìm đến.
Có lẽ người cũng biết đường thì còn dài hun hút và cũng chẳng cần làm gì hơn để được ấm lòng trong những lúc cô đơn. Người từng bảo đường người đi chỉ có mình người thôi, người đã chọn. Tôi không tin. Tôi cho đó là một lời từ chối khéo léo nhưng chưa từng trách. Tôi thấy thương, như thương một người độc hành "đi hoang trong chiều buồn say". Tôi cũng thương mình nữa... Hai kẻ tự trọng quá lớn.
Có lẽ người cũng biết... khi người đi, luôn luôn có một đôi mắt ướt, có một cơn sóng lòng... vỗ về tôi, không ngơi nghỉ. Vỗ về tôi, không khỏa lấp. Người biết mà đúng không...
Nhưng có lẽ người không biết, ảo ảnh vẫn còn có thể gọi tên, có thể định hình, trong tôi.
Vắng con tàu sân ga thường héo hắt...
Tôi nghe lại ảo ảnh sau hơn 270 ngày...
Lúc nào cũng thế, tôi nhìn thấy: Kìa phồn hoa còn đó, những con đường buồn vui lộng gió.. những ân tình chìm trong lòng phố.
Tôi trôi đi... Tôi cảm xúc!
Cảm ơn vì vẫn ở đó, chỉ để lắng nghe.
-
Mừng S đã trở lại. Mong mọi điều tốt lành đến với bạn!