Tâm tình mùa huý nhật 3 - MS. Trung Trường
Tâm tình mùa huý nhật 3
Danh Dự và Sự Nghiệp của Sư Môn!
(Viết trong mùa Húy Nhật nhân đọc các bài góp ý, phản hồi, tư liệu lịch sử…)
Cây có gốc mới nở cành xanh ngọn
Nước có nguồn mới biển cả sông sâu.
*************************
Đạo cao chí cả lưu danh thuở.
Nghĩa nặng tình thâm thấm đất trời.
Đã ba mùa húy nhật trôi qua, dẫu âm dương cách biệt, vật đổi sao dời, lòng người sinh biến, nhưngTrò vẫn giữ mãi trong tim hình ảnh một người Thầy đáng kính và đáng yêu. Chỉ tiếc rằng, từ đây môn phái đã mất đi một điểm tựa để quay về và những lời vàng ngọc khuyên bảo: yêu thương, gắn bó, đùm bọc, chở che, bao dung và tha thứ... để vào đời cho một người Việt Võ Sĩ Đạo làm hành trang trong cuộc sống... Sống, Sống cho người khác và để cho người khác sống... sẽ không còn nữa!
MS TRUNG TRƯỜNG
Đây, hai tiếng gọi Ân Tình.
Kính dâng lần cuối, muôn trùng cách xa!
Từ đây bóng xế, non tà.
Thầy vui tiên cảnh, Trò xa xót lòng!
Những mong kết Tấn, xe Tần!
Dâng Thầy mạch sống, muôn lòng chung vui.
Thầy đi, Trò phải ngậm ngùi!
Ngăn sông, cấm chợ... Ai người đợi mong?!
Không Thầy đố mầy làm nên!
Những ai ghi nhớ (sẽ) không quên ơn nầy.
Từ đây hiệp lực đắp xây.
Cơ đồ Võ Đạo, rạng ngời Tiên Long!
Không ai có thể phủ nhận được công trình vun đấp Di Chí Sáng Tổ đã để lại cho đời sau của Cố Võ Sư Chưởng Môn Lê Sáng...Từ Tâm Phục đưa đến cảm hứng dấn thân cộng thêm khả năng đức độ sẵn có dưới sự trợ giúp đắc lực của các hàng ngũ võ sư cao cấp và hàng hàng lớp lớp thế hệ hậu học sau nầy. Tất cả đã cùng hoà nhịp viết lên một trang sử mới vẻ vang cho giống nòi và đã góp phần làm phong phú thêm kho tàng văn hoá võ học nước nhà.
Xét cho cùng, thì động lực nào đã thúc đẩy những hàng ngũ võ sư cao cấp dám hy sinh cả đời mình cho lý tưởng đang theo... Phải chăng vì lợi ích dài lâu của dân tộc, vì danh dự chung của tập thể hay cũng chỉ vì quyền lợi riêng tư hoặc chỉ mong được tưởng thưởng công lao sau nầy?!
Nếu chỉ nhìn người rồi xét việc hay chỉ xét việc rồi đánh giá người, chỉ xét lượng mà quên phẩm; thành tích mà quên đạo đức; tôn ti trật tự, vị trí vai trò... hay chỉ theo cảm quan nhận xét hạn hẹp của riêng mình như gần đây các thế hệ đồ tôn đang tranh nhau bình phẩm thì quả thật chúng ta đang làm một việc hết sức nông cạn, hẹp hòi và cố chấp; Vượt ngoài khả năng, quyền hạn và sự hiểu biết của mình, khơi mầu cho chủ nghĩa hoài nghi, bài xích xâm nhập vào nội bộ của môn phái, đồng thời lại xúc phạm đến danh dự của người Trên, bêu xấu thanh danh tập thể và đánh giá toàn bộ sai lầm về quan niệm sống hành xử, đức hy sinh vô bờ bến của thế hệ cha ông và của một người Môn Sinh VoViNam Việt Võ Đạo truyền nếp.
Vô hình chung, chính chúng ta đang tự làm tổn thương và suy yếu lẫn nhau thay vì đoàn kết tạo sức mạnh lại đi vạch áo cho người xem lưng, tự đánh mất mình trong tập thể, phô trương cá nhân thanh thế đầy ảo vọng, thích được khen, được tâng bốc hơn là được góp ý phê bình xây dựng!
Trong mỗi tổ chức, tùy theo chức năng mỗi người sẽ nhận lãnh hay được chỉ định vai trò để điều hành công việc... kỷ cương, phép tắc; cương thường, đạo lý; chừng mực; có trước có sau, có trên có dưới; không nên dị nghị dèm pha, so đo công việc „đứng núi nầy, trong núi nọ“... Bàn tay nào cũng phải có ngón dài ngón ngắn, nếu chỉ vì lúc nào cũng muốn „ăn đồng, chia đủ“ chém chặt cho bằng nhau thì ôi thôi còn vì là công trình sáng tạo của đấng tạo hoá, còn đâu là nghệ thuật của đạo sống cương nhu?!
Con người cũng vậy, không ai biết hết cả hay không ai không biết gì cả... Chỉ có người biết ít hay biết nhiều nhưng không vì thế rồi tự phụ kiêu căng, xem thường người khác... Cũng như không ai là không vấp phải lỗi lầm... biết tha lỗi, biết nhận lỗi và sửa sai đó mới là điều cần nên làm đáng quí và đáng phục!
Vả lại, „Con hơn cha, nhà có phúc“, Trò phải hơn Thầy thì mới mong bảo vệ được thành quả Sư Môn để lại và từ đó mới triển khai vươn tới. Chớ nên cậy mình đi trước rồi suồng sã trách mắng người sau... không ai sống đời để lúc nào cũng răn đe, chỉ bảo, tóm quyền... Trăm người, nghìn ý, vì thế chúng ta phải biết lắng nghe để tạo nhịp cầu thông cảm, cởi mở, hoà đồng... đúng thì nghe theo, sai thì nhẹ nhàng khuyên bảo... như vậy mới xứng đáng là người đi trước, là bậc trưởng thượng thấm nhuần tư tưởng võ đạo, thấm nhuần tư tưởng Nhân Sinh Quan và Vũ Trụ Quan do Cố Võ Sư Chưởng Môn Lê Sáng truyền lại.
Tập thể đôi lúc cũng rất cần những con người „có sự nổi giận của trí tuệ“ chứ không cần đến những con người „chỉ có trí tuệ của sự nổi giận!“. Cải sửa lịch sử môn phái, cải sửa nội qui, tự tu chỉnh đề án theo phe nhóm, ghi chép thiên lệch tư liệu... đó là những việc không nên làm vì tự nó sẽ làm giảm chân giá trị của chính mình, làm giảm chân giá trị của một người Môn Sinh VoViNam Việt Võ Đạo, tự bôi nhọ thanh danh tập thể và tạo đầu cầu, mối dây cho sự tranh chấp nội bộ không cần thiết sau nầy.
Ngoài ra, không có danh dự thì con người không đủ tự tin để vươn mình lên tới điểm đích cần phải đạt được. Ngay từ đầu Cố Võ Sư Sáng Tổ đã đặt biệt lưu tâm đến điểm nầy và đã đặt trọng tâm giáo huấn nhằm khơi dậy tinh thần dân tộc qua việc rèn thân luyện thể để qua đó người môn sinh VoViNam Việt Võ Đạo khi cần thiết nhất là khi bị xúc phạm đến danh dự của chính mình phải chiến đấu hết mình để bảo toàn thanh danh đó. Vả lại, Danh dự còn là chỉ tiêu để làm nguồn vốn phát triển các giá trị tinh thần của con người hầu mở đường tiến tới những giá trị văn hoá cởi mở và phát huy bản năng tiềm ẩn của chính mình.
Cũng như, Không có cảm giác danh dự, thì con người không thể xích lại gần nhau được để cùng bắt tay làm việc cho một mục tiêu chung nhằm đem lại sự ổn định cho tập thể, đem lại sự phát triển cho cộng đồng từ đó hình thành tinh thần hướng nghĩa, vị ngã, vị tha, hình thành chủ nghĩa yêu quê hương dân tộc, yêu môn phái. Mà không có chủ nghĩa yêu quê hương dân tộc, yêu môn phái thì con người không thể „sống thì ăn chung mâm, ngủ thì ngủ chung giường, chết thì cùng giờ cùng ngày cùng tháng“ để cùng nhau bảo vệ danh dự, bảo vệ chủ quyền và cùng nhau xây dựng xã hội phồn thịnh cho đất nước, con người.
Tiếc thay vì hoàn cảnh đặc thù của dân tộc, môn phái trong thời gian qua đã quá chú trọng đến những mục tiêu “ngoại trị” mà bỏ quên nhu cầu xây dựng một „nền đạo đức tự trị„ nên công trình tâm huyết của Sáng Tổ – Chưởng Môn và các bậc Trên Trước đang lần lần bị sai lệch?! Chính vì luôn chỉ đề cao lợi ích phát triển lên hàng đầu (xu hướng duy lợi) và chỉ chú trọng kết quả cần đạt được qua thành tích (xu hướng thực dụng) chứ không quan tâm đủ tới bản thân hành động của cá nhân và động cơ của cá nhân, tức là ý chí của “chủ thể luân lý” về cái phải là hay phải làm theo nguyên tắc tự trị nên mới phát sinh và lây lan mạnh mẽ những căn bệnh trầm kha của thời đại như bệnh thành tích, bệnh phong trào, bệnh thi đua và hệ quả khó tránh là bệnh sống hai mặt. Nói một đàng, làm một nẻo... cái Thiện đôi khi chỉ có trên ngôn từ, chứ không phát xuất thật từ trong tâm mà ra.
Vì chỉ dựa trên những động lực bên ngoài (tập luyện để đạt chỉ tiêu, thành tích, khen thưởng, đẳng cấp...) hơn là những động lực thực chất bên trong, tức là các động lực thiên nặng về tinh thần và đạo đức, nên hậu quả là điều này làm „đảo lộn thang bậc giá trị, đặt nặng mục đích hơn là phương tiện“, thậm chí có thể đi đến chỗ bất chấp phương tiện, miễn là đạt mục tiêu (chẳng hạn như mua trọng tài, bán thành tích...). Đấy là biểu hiện của lối tư duy lấy kết quả hay hiệu quả làm mục tiêu tối hậu và làm thước đo cho giá trị và ý nghĩa của hành vi luân lý sau nầy.
Thi đua hay thi đấu hội diễn thực ra chỉ là một trong những biện pháp nhằm mục tiêu góp phần động viên thêm trong công tác đào tạo, học tập; trắc nghiệm lại quá trình luyện tập của một người môn sinh... Thành tích đạt được chỉ đủ nói lên phong độ nhất thời của một người tập võ chứ chưa nói lên được phong cách cần có của một con nhà võ sĩ đạo... Do đó, không thể coi nó như yếu tố quyết định hay yếu tố duy nhất làm nên động lực đào tạo hay động lực học tập của con người, và tự bản thân nó lại càng không thể là yếu tố có thể làm vực dậy một tình trạng đang suy thoái hay xuống cấp đạo đức như hiện nay!
Trong khuôn khổ của một nền đạo đức ngoại trị, người ta thường chỉ chú ý xem người khác nhìn mình và đánh giá mình như thế nào, chứ không coi trọng ý thức của chính mình về điều mình phải làm và do vậy cũng không bận tâm đến tiếng nói lương tâm của chính mình. Hệ quả của nền đạo đức ngoại trị này là khiến cho người ta dễ rơi vào xu hướng “sống hai mặt”: nghĩa là chỉ làm điều phải làm khi có người chứng kiến, còn nếu không ai thấy, không ai biết, thì không những tự cho phép mình không làm điều phải làm mà thậm chí còn có thể làm cả điều sai trái!
Một cộng đồng mạnh và trưởng thành là một cộng đồng bao gồm những chủ thể luân lý tự mình biết những điều “phải làm” và tự do chọn lựa cách ứng xử tuân theo những “mệnh lệnh nhất quyết” mà ý thức của mình mách bảo, chứ không cần ai ép buộc hoặc chiêu dụ bằng những động lực ngoại tại. Và thời nay không nên tiếp tục đào tạo những mẫu người chỉ biết ngoan ngoãn chấp hành, quen được dẫn dắt, bao cấp cả về tư duy và hành động hơn là biết suy nghĩ độc lập và tự chịu trách nhiệm”.
Muốn phát triển Môn Phái mà không nắm vững hay giữ vững hệ thống nguyên thủy, triết lý võ đạo để làm nền tảng cho sự quân bình thì rất sai lầm và nguy hiểm cho tập thể. Cây đại thọ phải là một cây hoàn hảo từ gốc rễ cho đến ngọn ngành.Bên cạnh đó, muốn có được sự phát triển đồng bộ thì trước hết, mỗi con người phải biết sống, sống cho người khác và phải để cho người khác sống. Mỗi người trước tiên phải trở thành một con người hoàn thiện, cân đối về mặt thể xác và tâm hồn.Một con người hoàn thiện là một con người có năng lực. Ngoài năng lực tổ chức cuộc sống, năng lực hiểu biết, năng lực cạnh tranh... còn có hai năng lực quan trọng nhất có liên quan chặt chẽ để phát triển bền vững đó là nănglực hướng dẫn vànăng lực hợp tác.
Thứ nhất, năng lực hướng dẫn thể hiện tính chủ độngcủa mỗi con người. Thiếu năng lực nầy thì con người trở nên thụ động. Nhưng, nếu chỉ biết hướng dẫn theo khuynh hướng nhận thức chủ quan của mình mà không theo đòi hỏi khách quan của cuộc sống thì cũng không đem lại được lợi ích gì cho xã hội, nhân quần.
Thứ hai, năng lực hợp tác, từ bao đời nay, mỗi cá nhân, mỗi cộng đồng, dù muốn hay không, vẫn không ngừng hợp tác để chinh phục thiên nhiên hay giải quyết các vấn đề xã hội. Nhưng ngày nay hợp tác, không chỉ là nhu cầu tăng thêm sức lực hoặc trí lực để hoàn thành những mục tiêu chung, mà quan trọng hơn, trở thành nhu cầu tự thân của cuộc sống mỗi cá nhân, mỗi cộng đồng, do quá trình toàn cầu hoá đang làm con người xích lại gần nhau hơn bao giờ hết. Năng lực hợp tác đã trở thành vẻ đẹp, thành đạo đức, lối sống của con người trong xã hội hiện đại. Khả năng hợp tác được coi như thước đo phẩm chất văn hoá cá nhân và cộng đồng, và năng lực hợp tác là một chỉ số quan trọng của xã hội phồn thịnh.
Ngoài ra, nếu không xác định được sự cân đối giữa cảm hứng và khả năng thì không thể có sựthịnh vượng đúng đắn bởi cảm hứng phải đi liền với khả năng phát triển.(Võ Sư Chưởng Môn Lê Sáng và các bậc Võ Sư Tiền Bối đã chứng minh được điều nầy). Vấn đề đặt ra là làm thế nào xác lập được sự cân đối giữa các giá trị có tính chất năng lực của con người với cảm hứng của con người, bởi vì nếu không có sự cân đối đó, cảm hứng sẽ không sinh ra sự sáng tạo mà thậm chí có thể dẫn tới sự phá hoại khi con người không ý thức được hành động của mình. Do đó, cảm hứng rất cần thiết nhưng chúng ta phải biết cách kiểm soát nó.Chỉ có cảm hứng được dẫn dắt bởi lẽ phải và được soi sáng bởi sự hiểu biết mới đem lại những hiệu quả tích cực cho công việc.
Nói tóm lại, con tàu VoViNam Việt Võ Đạo được khơi nguồn từ Võ Sư Sáng Tổ Nguyễn Lộc và được tu chỉnh từ Võ Sư Chưởng Môn Lê Sáng cùng các bậc Võ Sư Tiền Bối đã và đang đi vào lòng dân tộc và nhân loại. Bánh xe lịch sử đã chuyển bánh, toa tàu vẫn đủ rộng cho mọi thành phần, không nên tranh dành, lấn lướt hay đi ngược lại dòng của lịch sử. Mỗi thế hệ có một trách nhiệm riêng, dù hoàn thành hay không, khi bước qua thời đại khác, vẫn phải chuyển giao trách nhiệm sang các thế hệ lớn lên sau. Sức đẩy để con thuyền Võ Đạo vượt qua khúc sông hiểm trở ngày hôm nay không chỉ nằm trong tay của các thế hệ truyền thừa đích tôn mà còn phụ thuộc rất nhiều vào các thế hệ đồ tôn sau nầy. Do đó, hãy chuyển giao lịch sử môn phái lại bằng những nụ cười tương kính, tương thân, tương ái hơn là những giọt nước mắt ngắn dài. Nhất là, cùng góp tay thắp sáng lại Ngọn Hải Đăng VoViNam Việt Võ Đạo bằng chính hào khí của tiền nhân, bằng niềm tự hào dân tộc và bằng chính tâm thức tự chủ muôn đời của Môn Phái Võ Đạo Việt Nam.
Nên nhớ, không có dân tộc thì không có môn phái, đừng vì quyền lợi riêng tư mà tự tách mình ra khỏi tập thể. Môn Phái chỉ là một trong những phương tiện để đưa dân tộc về bến bờ của chân thiện mỹ. Cứu cánh lúc nào cũng là dân tộc, cá cần nước chứ nước không bao giờ cần cá, hiểu được như vậy thì chúng ta sẽ không tiếp tục đi sai đường để rồi sẽ bị chính bánh xe lịch sử của dân tộc nghiền nát!
Đời người rồi sẽ qua, lịch sử sẽ sang trang nhưng vết nhơ thì muôn đời không rửa được. Do đó, việc bảo vệ thành quả của Sư Môn và việc bảo vệ thanh danh của Môn Phái trong lòng dân tộc và nhân loại là một điều tất yếu phải làm, là một niềm vui và niềm hãnh diện cần phải được thể hiện bằng cả trái tim mình. Nếu chúng ta đã chọn hy sinh thì phải hy sinh cho trót, đừng vì phút giây giao động mà phản bội lại lý tưởng trong sáng ban đầu của đời mình.
Trùng Hưng, Quang Phục Đạo Nhà.
Xiễn Dương Dân Việt, Chan Hòa Thế Nhân.
Hy vọng rằng tất cả môn đồ VoViNam Việt Võ Đạo, đặc biệt nhất là Hội Đồng Võ Sư Chưởng Quản Trong Nước và Hội Đồng Võ Sư Tương Trợ Hải Ngoại phải thể hiện rõ rệt hơn nữa vai trò lịch sử của mình trước sự tồn vong của Sư Môn và Dân Tộc. Cùng thắp sáng lại niềm tin chính nghĩa, nhân nghĩa, tự chủ, thành tín, bất khuất cho Môn Phái. Mong lắm thay!!!
Viết trong Mùa Húy Nhật của Cố Võ Sư Chưởng Môn Lê Sáng lần thứ 3.
Hải ngoại, trời Âu, ngày 14 tháng 08 năm 2013
Ðề: Tâm tình mùa huý nhật 3 - MS. Trung Trường
Vài cảm nghĩ
Sau khi dự giỗ Võ Sư Chưởng Môn Lê Sáng lần thứ 3
Và buổi ra mắt Ban Sinh Hoạt Lâm Thời của Đại Gia Đình VoViNam Việt Võ Đạo Hùng Vương.
***
Vì đời, ta lại xông pha.
Vì đời, ta lại bôn ba phận người!
Chưa bước vào nơi hành lễ, tôi đã liên tưởng được không khí trang nghiêm và đầm ấm như thế nào! Đây không phải là lần đầu tiên tôi về tham dự sinh hoạt cùng với Đại Gia Đình do Võ Sư Nguyễn Văn Nhàn chủ xướng. Theo đuổi nghiệp võ từ thuở bé, Võ Sư Nhàn là một trong những người học trò ưu tú và xuất sắc nhất của Võ Sư Chưởng Môn Lê Sáng. Ông đã từng giữ chức vụ Tổng Cục Trưởng Cục Huấn Luyện Miền Tây trước năm 1975, Võ Sư Trưởng Đại Phong Trào Âu Châu trước năm 1990 và ngày nay 2013 Võ Sư Trưởng Đại Gia Đình VoViNam Việt Võ Đạo kiêm Chủ Tịch Hội Võ Thuật Văn Hoá VoViNam Việt Võ Đạo Hùng Vương.Trong bất kỳ sứ vụ nào ông cũng đã chứng tỏ được khả năng và thực tài lãnh đạo của mình; Cần cù, nhẫn nại trong mọi công việc; Bao dung, vị tha dìu dắt thế hệ sau tiến sâu vào con đường Võ Đạo: Sống, Sống cho người khác và để cho người khác sống; là tấm Gương Sáng thể hiện lên Đạo Sống của một người Môn Sinh VoViNam Việt Võ Đạo.Tiêu biểu qua 5 quan niệm hành võ của cố Võ Sư Sáng Tổ Nguyễn Lộc.
- Phục Hưng Hào Khí Tiền Nhân.
- Đào tạo hiền tài cho đất nước.
- Tranh thủ độc lập quốc gia, công bằng xã hội, con người nhân ái.
- Lấy cương nhu phối triển làm nguyên lý võ học.
- Chủ trương quảng bá võ thuật và võ đạo.
Và lúc nào võ sư cũng nêu sáng được lý tưởng Việt Võ đạo và là triết lý sống mang đầy tính nhân bản và khai phóng của môn phái.
Hơn 40 năm hành đạo, mặc dầu tuổi đã cao lại thêm sức khoẻ gói ghém cùng gánh nặng gia đình, võ sư Nhàn vẫn xông xáo trong từng nhiệm vụ và lúc nào cũng đặt trọng tâm trong mọi chiều hướng sinh hoạt: Phục Hưng Hào Khí Tiền Nhân, Tự Chủ Thành Tín Bất Khuất, lúc nào cũng hướng về Tiền Đồ Sư Môn, Dân Tộc là chính. Đây là quan điểm chưa đả thông được giữa các hàng ngũ võ sư cao cấp trong môn phái (trong cũng như ngoài nước) và là mục tiêu tấn công đã một thời làm thiêu chột đi bao công trình vun đắp Đại Phong Trào Âu Châu của tập thể, của võ sư, của chư huynh, của hàng hàng lớp lớp thế hệ hậu học sau nầy.
Đây cũng là đề tài để ngày hôm nay đây tôi trở về đơn vị với tâm trạng ngổn ngang, buồn vui lẫn lộn. Bao dĩ vãng xưa cũ quay về với bao niềm xót xa, luyến nhớ…
Ôi! Còn đâu một thuở chung tình?!
Chen vai gánh vác giang san việc nhà.
Bao lần chẳng ngại đường xa!
Gió sương tuyết đổ bôn ba phận người!
Lại thêm không khí trang nghiêm của buổi hành lễ cùng buổi ra mắt Ban Sinh Hoạt Lâm Thời cũng như sớm ý thức được sứ vụ nặng nề mới của mình đối với Sư Môn và Dân Tộc trong khi hoàn cảnh và khả năng của mình càng ngày càng hạn hẹp, nhân năng Đại Gia Đình còn quá đơn côi... làm tôi choáng váng mặt mày, thân xác rã rời, mệt mỏi. Những Hỉ, Nộ, Ái, Ố của quá khứ, hiện tại, tương lai... dầy xé tâm hồn lại thêm vết thương lòng của những tháng ngày qua mà tôi cố quên nay lại quay về, vỡ tan ra từng mảnh vụn cấu xé nhau... khiến tôi không còn làm chủ lấy được mình và đã không cầm được nước mắt. Tiếc cho đại cuộc, tội cho Đại Phong Trào, khổ cho Chư Huynh cùng hàng ngũ ruột thịt....
Lắm khi nghĩ cũng nực cười?!
Thế gian sao lắm kẻ lười hy sinh!
Chút tình cho nghĩa Đệ Huynh!
Chút tình cho cả sinh linh tụ về?!
Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?! Ai còn; Ai mất; Ai được; Ai thua... Chỉ biết rằng công việc “đội đá vá trời“ ngày hôm nay thì vẫn như ngày nào và có khi lại còn bề bộn hơn 24 năm (1989-2013) về trước là đàng khác. “Đường đi khó không khó vì ngăn sông cách núi, mà chỉ sợ lòng người ngại núi e sông“. Nhưng đại cuộc ơi! Nếu đã ngại thì lòng người đã không về đây nhưng còn đâu của năm tháng sức lực dẻo dai, bền bỉ... cộng thêm, tóc sương giờ đã điểm cùng thân xác rã rời vì nghịch cảnh, gió sương!
Phải chăng! Muôn sự tại nhân, thành sự tại thiên... Giờ đây chỉ còn biết khấn đầu cùng Hồn Thiên Sông Núi, Anh Linh Sáng Tổ, Anh Linh Chưởng Môn độ trì!
Xin khấn nguyện Anh Linh Người đã khuất
Hãy độ trì cho những kẻ đi sau.
Dám hy sinh vì đất nước thương đau.
Xây Võ Đạo trên Nhân Từ và Bác Ái!
Hamburg, ngày 29 tháng 9 năm 2013
MS Trung Trường