-
Thơ Sưu Tầm
Áo Trắng Má Hồng
Thướt tha áo trắng nói cười,
Để ta thương nhớ một thời áo nâu.
Tóc hoe hoe cháy trên đầu
Ta cùng bạn gái cưỡi trâu học bài.
Áo trắng là áo trắng ai
Buồn phơ phất buồn buổi mai đến trường.
Long lanh ngọn cỏ, giọt sương,
Song song chân đất con đường xa xa.
Áo trắng là áo trắng à,
Một hôm ta thấy bạn ta ngượng ngùng.
Vờ che ngực áo hơi phồng
Ta run rảy ngó má hồng hây hây.
Áo trắng là áo trắng này,
Phấp pha phấp phỏng cái ngày ta mong.
Bổng dưng bạn ấy lấy chồng
Bỏ ta lại giữ mùa đông xám trời
Áo trắng là áo trắng ai,
Cho ta tí tẹo ngẳn ngơ,
Ước chi người ấy bây giờ là đây.
Áo trắng là áo trắng bay,
Thấp tha thấp thoáng cái ngày mong anh
Rừng xanh ai nhuộm mà xanh
Má hồng ai nhuộm mà quanh năm hồng
-
Mười điều em ghét anh
Phan Thanh Minh Thư
Em ghét anh cứ hay bất chuyện cùng em
Và mái tóc chẳng bao giờ thẳng thớm
Em ghét anh hay lượn xe giả làm người lớn
Để lại cho em lấp lánh những ánh nhìn.
Ghét ghê bước chân anh khua rộn trái tim em
Đôi mắt nhìn như thấu dong tâm tưởng
Ghét thật nhiều đến khi em phát ốm.
Ốm xong rồi lại khe khẽ hát lên
Em ghét anh cứ tỏ vẻ bề trên
Ghét cay đắng mỗi khi anh nối dối.
Ghét những lúc anh chọc em cười những đều em không hiểu nổi
Cả khi buồn len lén những niềm riêng
Em ghét anh những lúc chẳng ở bên
Chẳng gọi tên mỗi khi em thấy nhớ
Ghét những g2i em cũng chẳng biết nữa
Bởi em chợt giật mình … vì chẳng ghét nổi anh.
-
Mấy anh đọc xong, cho em cảm nghĩ nghen!
-
Mộ Tình
Ta vun nấm đất cho tình buồn
Đã nằm yên nghĩ dưới mộ chôn
Mai này hoá kiếp thành cây cỏ
Vẫn mãi còn xanh một môi hôn
Em về chốn ấy trời chắc ấm
Ta ở nơi này lạnh gió đông
Hai góc cự ly xa thăm thẳm
Xa như khoảng cách ở trong lòng
Nếu lỡ một ngày tim hấp hối
Ta sẽ về đây xới đất khô
Lấp bao ân ái ngày xưa cũ
Cho dĩ vãng chung một nấm mồ
Năm tháng có đưa em trở lại
Phủi lớp sương tan trên cỏ sầu
Có lẽ hồn ta ngưng rơi lệ
Thương cuộc tình đã chết từ lâu
<< sưu tầm >>
-
Bài thơ sưu tầm nè pé cũng hay lắm
Nhóc yêu của anh!...
Nhóc yêu, anh không biết diến tả thế nào, vì giờ đây anh rất hạnh phúc và vui sướng vì có em bên cạnh anh. Em gọi anh bằng sếp nghe sao dễ thương. Em, anh yêu em rất nhiều.
Anh yêu em vì sao không rõ
Chỉ thấy yêu em anh thấy yêu đời
Như chim bay thở hít khí trời
Như ruộng lúa uống dòng nước ngọt
Em hy vọng, em là mơ ước
Là niềm vui nỗi khổ niềm đau
Trái tim anh ở trong ngực em rồi
Tim không thể rời em mà sống được.
Và nếu anh có đầu thai kiếp khác
Anh chắc rằng anh sẽ lại yêu em!
Khi anh đứng canh cho đất nước bình yên
Vui sướng thấy em gắn liền đất nước
Khi anh đổ mồ hôi tươi tốt đất
Vì ngày mai, anh hiểu cũng vì em
Tâm hồn anh như lửa mới bừng lên
Trán thêm rộng, tay thêm dài, thêm vững
Anh yêu em, anh yêu sự sống
Không băn khoăn em đẹp ít hay nhiều
Vì lẽ giản đơn từ buổi anh yêu
Trong mộng, trong đầu em đều đẹp .
Anh không chỉ yêu trời xanh trong mắt
Mà còn yêu nắng rám trên tay
Như từng yêu vết sẹo dưới lông mày
Như đã thích nét cằm dài bướng bỉnh
Anh yêu em không hề suy tính
Cũng như em, ta chỉ có tấm lòng
Ta còn nghèo nhưng làm chủ núi sông
Đời ta đẹp như quê hương giàu có.
Anh chưa thể mua một món quà tặng
Song có thể cho em khối óc bàn tay
Với tình yêu ta sẽ dựng lâu đài
Cây hạnh phúc tưới tình yêu sẽ lớn.
Em ơi! Trên đường dài lý tưởng
Ta nắm tay nhau sung sướng nào hơn
Dù em hay anh ngã xuống giữa đường
Trong tim bạn ta vẫn cùng đi tới!
Duy Dương
-
hà nội trong em tôi
Bài thơ này tôi viết cho em
Người con gái yêu Hà Nội nhiều hơn anh… như thế
Hà Nội - Tình yêu, với em là những bản thiết kế
Những tấm ảnh chụp vội vàng, những đèn đỏ, những đam mê…
Hà Nội của em là nỗi nhớ lúc đêm khuya
Em nói với tôi - “em tìm người yêu qua trang google trên net” (!)
Tôi cười phá lên, em nói - ơ hay, thật đấy
Để mỗi đêm về, ôm nỗi nhớ… người ta…
Tôi viết những dòng này em đang đâu đó rất xa
Giấc ngủ bù cho đêm qua, có làm em buồn và khóc
Đừng để những cơn mơ bị đời thường làm em day dứt
Đừng để những muộn phiền làm đau nhé, em ơi!
Anh đã là anh, nỗi đau đa mang chừng ấy ngày rồi
Em đừng làm cho anh, cho em đau nhiều hơn thế nữa
Dẫu chẳng bình yên, thì tự ta cứ thắp lên ngọn lửa
Yêu nơi đã sinh thành để bùng cháy mãi thôi…
Có thể bài thơ này chẳng giúp được em tôi
Nhưng cũng làm cho tôi nguôi ngoai đi chút ít
Cứ canh cánh trong lòng, dẫu đâu đây còn đang mù mịt
Những biến cố, thăng trầm, những trăn trở mãi không nguôi.
Hà Nội yêu ơi, Người là ai mà tự sâu thẳm mắt, môi
Cho những đứa con yêu Hà Nội nhiều nhiều như thế
Cho những đam mê đến tận cùng cứ bùng lên như thể
Cháy hết mình cánh phượng… nhẹ… nhàng… rơi…
Sưu Tầm